Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 162: Suýt nữa lại tức đến ngất xỉu



"Ngươi này......" Lý Hướng Bắc nhất thời có chút xấu hổ, không biết nên bình luận đam mê của đối phương như thế nào.

Mơ hồ cảm thấy sau lưng gió lạnh thổi vù vù, trên người nổi lên một tầng da gà.

Vương Dương lúc này cũng phản ứng lại, khó có lần nổi chút tính tình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải như ngươi nghĩ, ta đối với nam sinh cũng không có hứng thú..."

Lý Hướng Bắc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cứng nhắc giải thích: "Chỉ là thấy chen chúc một chỗ hơi nóng, nên dịch ra ngoài một chút, hôm nay trong phòng đốt lửa thế nào mà nóng thế này."

Vương Dương vẻ mặt chán nản.

Trương Ái Quốc ngồi ở trong góc ấm ức bả vai run run.

Vừa rồi cũng bị lời nói của Vương Dương dọa sợ.

Sau nghĩ lại có thể là chính mình lo lắng nhiều, với tướng mạo bình thường này của hắn hẳn là không... có chuyện gì.

Vương Dương như thế nào cũng không nghĩ tới một câu nói có thể gây ra hiểu lầm lớn như vậy, xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu.

Hắn chỉ là càng thích con gái trưởng thành hơn mà thôi.

Nhưng không tiện nói ra, nên không tiếp tục giải thích.

"Không phải chỉ đi thị trấn gọi điện thoại thôi à, sao lại về muộn như vậy?" Vương Dương nhỏ giọng hỏi.

"Đến chỗ lão Thẩm ăn bữa cơm." Lý Hướng Bắc nói giản lược, vì còn có Trương Ái Quốc ở đây, không tiện nói thêm cái gì.

Thấy dáng vẻ không muốn nhiều lời của đối phương, Vương Dương liền biết trong này chắc chắn có chuyện, nhìn Trương Ái Quốc, cũng không hỏi tiếp, nhàn nhạt nói: "Chờ đầu xuân, chúng ta cũng nhân lúc còn sớm dựng phòng ở đi."

Như vậy cũng có thể ít phải đối mặt với chị em nhà họ Đổng.

"Ừm."

Trương Ái Quốc......

Hắn thật ra rất muốn giữ hai anh trai này lại, bọn họ một khi dọn ra ngoài, trong phòng không phải chỉ còn mình hắn là nam sao.

Nếu là không hiểu rõ nam thanh niên trí thức còn có thể đắc ý một chút.

Nhưng hắn hiện tại không cảm thấy vui vẻ một chút nào.

Ngược lại, còn có cảm giác sợ hãi như có như không, thỉnh thoảng tập kích trái tim nhỏ bé yếu ớt của hắn.

Hắn thấy sợ, chỉ cần một bước sai cũng sẽ đi vào vết xe đổ của Hà Viễn Phương.

Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn cũng không ngờ tới công xã sẽ ra sức như vậy, ngày hôm sau đã phái cán bộ xuống điều tra.

Phỏng vấn hết mấy nhà hàng xóm xung quanh nhà chung cho thanh niên trí thức.

Mấy nhà này quan hệ với Lâm Ngọc Trúc xem như không tồi, lời nói ít nhiều gì cũng thiên về bên phía thanh niên trí thức.

Trần thẩm càng không cần phải nói, đó là một lòng hướng về phía thanh niên trí thức.

Từ đây có thể nhìn ra đại đội trưởng ngày thường tích góp nhân duyên chẳng ra gì.

Hương thân cùng thôn, không có vài người nguyện ý đứng về phía hắn.

Chờ cán bộ phỏng vấn xong hết, bên phía đại đội trưởng mới nhận được tin tức, vội vàng cản người lại.

Nhiệt tình lôi kéo đối phương đến nhà mình ăn bữa cơm rau dưa.

Tiểu cán bộ nhớ tới hai vị đồng nghiệp còn đang viết kiểm điểm, lời lẽ chính đáng từ chối, nhân tiện lại tăng thêm một tội danh cho đại đội trưởng.

Cố ý làm suy thoái công nhân viên chức.

Tiểu cán bộ về công xã liền nộp ghi chép lên cho lãnh đạo, vị lãnh đạo tiếp đón Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn gật gật đầu.

Trưởng thôn ngày hôm sau lại bị gọi đến công xã, khi trở ra, trong tay nhiều thêm một tờ văn kiện bổ nhiệm chức vị đại đội trưởng thôn Thiện Thủy được đóng dấu đỏ.

Trưởng thôn vui vẻ mỹ mãn nện từng bước trở về thôn Thiện Thủy.

Không hề cảm thấy trời lạnh, đường xa.

Một đường mang theo gió trở về thôn, sau khi vào thôn liền đi thẳng đến Thôn Ủy Hội, mở loa, đọc thư bổ nhiệm.

Từ hôm nay chính thức bắt đầu, trưởng thôn cũng là đại đội trưởng đội sản xuất thôn Thiện Thủy.

Đại đội trưởng tiền nhiệm sau khi nghe được tuyên truyền, lập tức ngất xỉu ở trong nhà.

Trong nhà lập tức hoảng loạn.

Đợi người tỉnh lại, lại nghe được tiếng loa, bảo hắn đi Thôn Ủy Hội, có điện thoại.

Vương Thiên Tường trong lòng lộp bộp một tiếng, ngoại trừ con trai, còn ai sẽ gọi điện thoại cho hắn nữa.

Lúc này gọi điện thoại......

Luôn cảm thấy thời gian không khỏi quá trùng hợp.

Nhớ tới ánh mắt lạnh băng như ăn thịt người của Lý Hướng Bắc, trong lòng Vương Thiên Tường run run.

Bà Vương nhìn chồng mình run run rẩy rẩy, nói: "Hay là tôi đi nhận nhé."

Vương Thiên Tường lắc đầu, có chút chướng mắt nói: "Bà đi, khéo lại gây ra thêm chuyện gì."

Vì thế bước chân rã rời đi Thôn Ủy Hội.

Lúc trưởng thôn nhìn thấy đại đội trưởng tiền nhiệm, thế nhưng trong lòng có một chút không đành lòng.

Mới một ngày không gặp, sao lại cảm thấy đối phương già giống mình rồi.

"Đến rồi à, con trai ông gọi điện thoại cho ông đấy, nhanh tới đây nhận, đúng lúc hai cha con nói chuyện tâm sự, ông cũng bớt buồn."

Vương Thiên Tường lúc này nghe như thế nào, cũng đều cảm thấy đối phương đang nói móc chế giễu hắn.

Không vui vẻ nhận điện thoại.

"Thường Bình, có chuyện gì à?" Vương Thiên Tường lúc này hy vọng con trai chỉ là nhớ nhà, mới gọi điện thoại về thăm hỏi một chút.

"Ba, mọi người đã chọc tới người nào sao? Con năm nay thăng chức văn kiện đã sắp được phê duyệt rồi, hôm nay lãnh đạo đột nhiên nói một câu thẩm tra chính trị không đạt, bảo con trở về hỏi một chút người nhà đã làm chuyện gì.

Ba, sao lại thế này?

Lần này thăng chức không thành công, năm nay có khi phải xuất ngũ trở về chờ chuyển nghề, mọi người đắc tội với ai thế?"

Nghe giọng nói từ đầu dây bên kia cực kỳ áp lực và khẩn thiết.

Vương Thiên Tường lại cảm thấy trước mắt tối sầm, một lần ngất xỉu trên mặt đất.

Đầu kia điện thoại chỉ nghe được, phịch một tiếng.

Làm cho Vương Thường Bình sửng sốt, sau đó bất an hô: "Ba? Này? Ba... Ba không sao chứ?"

Trưởng thôn ngơ ngác nhìn Vương Thiên Tường ngã xuống đất không dậy nổi cũng ngây ngốc.

Bước tới định đỡ người dậy, nhưng phát hiện đối phương nặng trĩu, không thể nào đỡ nổi.

Lúc này trong phòng chỉ có một mình ông.

Trưởng thôn có chút nghẹn lòng, đầu dây bên kia vẫn còn có tiếng gọi đây.

Trưởng thôn lại yên lặng thả Vương Thiên Tường xuống mặt đất, tiếp lấy điện thoại nói: "Thường Bình nha, cha cháu ngất đi rồi, có việc chờ ông ấy tỉnh cháu lại gọi lại nhé."

"Bác Triệu, cha cháu không có việc gì chứ?"

"A, không có việc gì, cháu yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn không để cha cháu có việc gì, vậy ta cúp máy."

Chưa đợi trưởng thôn treo điện thoại, đầu kia điện thoại đã kịp thời gọi ông lại, "Bác Triệu, cháu còn có việc."

Trưởng thôn nhìn nhìn Vương Thiên Tường nằm trên mặt đất, đôi mắt già nua có chút không đành lòng, thở dài, lại đem ống nghe đặt bên tai nói: "Chuyện gì, cháu mau nói, cha cháu còn đang nằm trên mặt đất đấy."

...... Đầu kia thoại có giây lát yên tĩnh.

"Bác Triệu, nhà cháu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Trưởng thôn vừa nhìn Vương Thiên Tường nằm chết ngất trên mặt đất, vừa nói: "Trong thôn không phải sắp xây tiểu học sao, tổ chức một kỳ thi, cha cháu luẩn quẩn trong lòng, kiếm bộ đề thi cho lớp trẻ họ Vương các người, cháu nói một chút, nhiều người đã biết đáp án như vậy, ai mà không muốn thi được hạng nhất, trúng tuyển.

Thế là, tất cả đều điểm tối đa.

Việc này chọc tới công xã, mẹ cháu lại dẫn theo thím của cháu cùng vợ cháu đi đánh người tố cáo, kết quả là, chức vị đại đội trưởng hoàn toàn không còn.

Thường Bình, bác Triệu của cháu cũng không muốn làm chức đại đội trưởng này, chức đại đội trưởng này không dễ làm, hàng năm, toàn đắc tội với người khác chẳng được lòng ai, mệt ch·ết mệt sống, ai bằng lòng làm đâu.

Hôm nay lãnh đạo công xã cương quyết muốn ta làm đại đội trưởng, người ta là lãnh đạo, ta đây còn có thể từ chối không nhận sao.

Sau này cháu cũng giúp bác Triệu khuyên ngăn cha cháu, đừng bởi vì một vị trí đại đội trưởng mà lại thành xa lạ."

Trưởng thôn vừa mở lời, liền có chút không dừng lại được, hiển nhiên quên mất trên mặt đất còn đang nằm một người.

Mà con trai ruột ở bên kia, dường như cũng quên mất cha già nhà mình, vội vàng ngắt lời trưởng thôn, ôn tồn nói: "Bác Triệu, người tố cáo cha cháu có địa vị gì?"

Trưởng thôn chép miệng một cái, nói: "Còn chưa chắc chắn có phải người ta tố cáo hay không, dù sao cha cháu hoài nghi là cô gái đó, cô gái này cháu không quen biết, là thanh niên trí thức mới tới, khá xinh đẹp, có một nam thanh niên trí thức mới tới rất thích cô ấy.

Nghe nói, trong nhà nam thanh niên trí thức này đều làm trong quân đội, sao thế? Bên cháu......" Trưởng thôn lúc này mới ý thức được, có khả năng Vương Thường Bình ở bộ đội đã xảy ra chuyện gì.

Thảo nào lại gọi điện thoại về, trời ạ, nhà Lý Hướng Bắc này thật đúng là có năng lực.

Nghĩ như vậy, trưởng thôn cả người run lên, nhớ tới chuyện cháu trai nhà mình làm trước đây, quả thực là tìm đường ch·ết.

Lúc đó cũng may ông không làm căng đến cùng, bằng không, hiện giờ nằm trên mặt đất khả năng chính là ông rồi.

Nghĩ đến đây, trưởng thôn đầu óc đơ ra, ha, Vương Thiên Tường đã nằm trên mặt đất được một lúc rồi.

Trưởng thôn vội vàng nói: "Thường Bình à, không nói nữa, cha cháu còn đang nằm trên mặt đất đấy."

Vương Thiên Tường đã từ từ chuyển tỉnh......

Suýt chút nữa lại tức đến ngất xỉu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv