Phản ứng đầu tiên của Thẩm Bác Quận chính là đi thôn Thiện Thủy xem tiểu nha đầu nhà mình.
Lý Hướng Bắc thấy đối phương tưởng thật, lập tức giữ chặt, trêu ghẹo: "Nói là suýt nữa mà, yên tâm, không bị bắt nạt đâu, nàng ấy không bắt nạt người khác đã tốt lắm rồi."
Thẩm Bác Quận tự động xem nhẹ một câu cuối cùng, cau mày, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Chuyện là thế nào."
Bản thân Lý Hướng Bắc cũng có chút mơ hồ, chỉ biết đại khái.
Tổng kết lại chính là, đại đội trưởng của thôn bắt nạt người.
Kể lại đại khái quá trình hôm nay gia quyến đại đội trưởng tới nhà chung bắt nạt người.
Biết Lâm Ngọc Trúc thật sự không có việc gì, lại còn tung tăng nhảy nhót, Thẩm Bác Quận lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không ai bắt nạt là tốt rồi.
Thẩm Bác Quận nhướng mày, mắt phượng sắc bén quét Lý Hướng Bắc, hỏi: "Đầu ngươi bị đánh cũng chẳng oan đâu, người mình thích bị đánh, không ở trước mặt thể hiện một chút, lúc này còn ở thị trấn lắc lư làm cái gì."
Trông có vẻ đầu óc không được thông minh lắm.
Lý Hướng Bắc mím môi, nói: "Con trai của đại đội trưởng thôn chúng ta đang ở trong quân ngũ, việc này không thể cho qua như vậy."
Thẩm Bác Quận gật gật đầu, tính toán đi công xã một chuyến, tìm hiểu quyết định xử lý cuối cùng.
Việc này xác thật không thể cho qua như vậy.
Khi người quay lưng định rời đi, Thẩm Bác Quận lại giữ chặt Lý Hướng Bắc nói: "Đã tới rồi, lát nữa tới chỗ ta cơm nước xong hãy về, ta có việc tìm ngươi."
Lý Hướng Bắc sửng sốt, gật gật đầu, trong lòng lại buồn bực, tìm hắn có chuyện gì.
Đợi người đi xa, hắn mới tiến vào bưu cục gọi điện thoại cho anh họ mình.
Sau khi điện thoại được kết nối, liền nói mục đích của mình, đầu dây bên kia tỏ vẻ đã biết, đột nhiên hỏi ngược lại: "Ngươi cùng với nữ thanh niên trí thức kia rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Từ việc gần đây hỗ trợ làm việc hai lần, liền thấy nữ thanh niên trí thức này không đơn giản, có thể nói là dỗ dành em trai nhà mình ngoan ngoãn dễ bảo.
Hận không thể đào tim móc phổi ra cho, mấu chốt là, người ta còn đá hắn.
Cứ như vậy, còn muốn cho không.
Anh trai nhà họ Lý đối với em trai nhà mình có chút câm nín.
Có thể nói, trong lòng đã có chút phê bình kín đáo, chỉ là không tiện nói thẳng ra.
Trong lòng Lý Hướng Bắc nhất thời có chút chua xót, buồn bã nói: "Bạn tốt, gặp chuyện, muốn giúp cô ấy một chút."
Anh họ Lý gia......
Được rồi, lại còn làm chuyện tốt sau lưng.
"Nghe nói ngươi bị tiểu nha đầu nhà họ Đổng đánh vỡ đầu?"
Lý Hướng Bắc trong nháy mắt có chút hoảng hốt, lập tức mặt đỏ lên, cảm thấy cực kỳ mất mặt, tên Vương Dương miệng rộng này......
Vì thế ậm à ậm ừ nói: "Can ngăn thì bị ngộ thương."
"Sau khi dì nhỏ biết, sốt ruột đến suýt chút nữa ngồi xe lửa đi thăm ngươi, bị dượng ngăn cản, lát nữa ngươi cũng gọi điện thoại về nhà, báo tin bình an đi."
Lý Hướng Bắc liên tục đồng ý, hai người lại trò chuyện thêm vài câu mới treo điện thoại.
Sau khi treo điện thoại, Lý Hướng Bắc lại vội vàng gọi điện thoại về nhà.
Nghe giọng nói nhu hòa của mẹ, trong lòng nhất thời có chút áy náy, hẳn là nên sớm nghĩ đến Vương Dương sẽ nói chuyện này cho người trong nhà.
Mẹ Lý sau khi biết đầu kia điện thoại là con trai mình, giọng nói gấp gáp lại đau lòng hỏi: "Đầu con thế nào, có nghiêm trọng không?"
"Không có việc gì, chỉ trầy chút da, đã không sao rồi."
"Nói bừa, nếu chỉ trầy da, nhà họ Vương bên kia còn đặc biệt đến giải thích sao." Trong giọng nói tràn đầy đau lòng.
Lý Hướng Bắc lập tức bị nghẹn, đè nén cảm xúc rầu rĩ trong lòng, mới nhẹ nhàng nói: "Con trai mẹ khỏe như trâu, một cô gái như nàng ấy có thể nặng tay bao nhiêu, chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, thật sự bị thương không nặng."
"Hừ, nói chuyện thay người ta như vậy, không phải là con coi trọng Đổng Điềm Điềm rồi chứ, mẹ nói cho con, con gái nhà này nói cái gì cũng không thể cưới vào cửa, nghe nói lúc trước còn đánh vỡ đầu một nữ thanh niên trí thức ở chỗ con?
Tiểu nha đầu nhà họ Đổng có phải có đam mê gì với đầu người khác hay không?
Tính cách này cũng quá thô lỗ rồi.
Nhà họ Vương đã bắt đầu thương nghị từ hôn, nếu không phải bởi vì con là con trai, mẹ đã sớm đi tìm nhà họ Đổng tính sổ."
Lý Hướng Bắc nhất thời có chút dở khóc dở cười.
"Con thật sự không có việc gì." Nghĩ tới chị em nhà họ Đổng hôm nay giúp đỡ Hướng Vãn đánh nhau, vì thế liền nói: "Nhà họ Đổng bên này, mẹ cũng đừng so đo, dù sao cũng không có việc gì, về sau không qua lại nữa là được."
Mẹ Lý rõ ràng có chút chần chờ, sau đó nghĩ mà sợ nói: "May mà lúc trước không làm giống nhà họ Vương, mơ màng hồ đồ đã đồng ý việc hôn nhân này, nếu không hiện tại mẹ đã phải sốt ruột cùng nhà họ Vương.
Con muốn tìm vợ, nói thế nào cũng phải tìm người tri thư đạt lý(*), kiểu người cứ hở một chút là động tay động chân, nhà ta không chịu nổi.
(*)Tri thư đạt lý: có tri thức hiểu lễ nghĩa
Nghe thấy không?
Nếu con thực sự có tâm tư đối với Đổng Điềm Điềm, nhân lúc còn sớm bỏ ngay cho mẹ, để mẹ sống lâu thêm hai năm."
Nghe xong lời này, trong đầu Lý Hướng Bắc dần dần hiện ra, bộ dáng dũng mãnh phi thường của Lý Hướng Vãn khi đánh nhau cùng Vương nhị thẩm.
Nhất thời có chút chột dạ đáp ứng, trong lời nói ít nhiều có chút lấy lệ.
Thái độ có lệ này tới chỗ mẹ Lý, liền không mấy dễ chịu.
Luôn cảm thấy mình suy đoán không sai, con trai nhất định là có ý tứ đối với Đổng Điềm Điềm.
Lập tức, chuông cảnh báo trong lòng kêu vang, sau khi treo điện thoại, liền quyết định hoàn toàn cắt đứt qua lại với nhà họ Đổng.
Mà nhà họ Đổng ở thủ đô bên này cũng đang sứt đầu mẻ trán, bận bịu tranh luận với nhà họ Vương.
Theo ý tứ của bọn họ, chính là vợ chồng son ầm ĩ một chút, không đến mức phải từ hôn.
Nhà bọn họ là con gái, từ hôn, còn cần thanh danh hay không.
Chủ yếu chính là, một khi từ hôn, là hoàn toàn không lên được con thuyền nhà họ Vương này.
Nhà họ Lý bên kia càng không được.
Cuộc hôn nhân này, nhà họ Đổng nói cái gì cũng không lui.
Nhà họ Vương lần này lại rất kiên trì, nếu không phải con trai nhà họ Lý xui xẻo, thì người chảy máu vỡ đầu sẽ là con trai nhà bọn họ.
Con mình lại không phải nhặt được, sao có thể không đau lòng.
Mới cãi nhau hai câu, đã muốn lấy cục đá đánh người, điều này sao có thể được?
Ai dám lấy cô gái như vậy vào cửa.
Cuộc hôn nhân này nói cái gì cũng phải lui.
Nhà họ Đổng lại lôi chuyện lúc trước hai người đi chung một cái xe đạp ra nói.
Nhà họ Vương lập tức nhấc Lý Hướng Bắc ra, nhà họ Đổng có bản lĩnh cũng bảo Lý Hướng Bắc cưới Đổng Điềm Điềm đi.
Con gái nhà các ngươi bị bệnh, con trai nhà chúng ta tốt bụng còn thành làm chuyện xấu hả?
Còn tiếp tục càn quấy như vậy, nhà họ Vương bọn họ cũng sẽ không khách khí.
Nhà họ Vương tuy rằng không bằng lúc trước, nhưng so với nhà họ Đổng, thì vẫn là đại vu gặp tiểu vu(8).
(8)Tiểu vu gặp đại vu: (小巫见大巫) gặp pháp sư cao tay ấn hơn, một người có kỹ năng kém hơn gặp một người có kỹ năng cao hơn, thường được dùng với giọng điệu tiêu cực. Trong câu trên là ngược lại.
Thấy nhà họ Vương hoàn toàn nổi nóng, nhà họ Đổng không tiếp tục náo loạn.
Vì thế hai nhà bắt đầu thương lượng việc từ hôn, nhà họ Đổng ra một câu, thanh danh con gái không thể vô duyên vô cớ bị hao tổn, phải bồi thường.
Nhà họ Vương......
Chỉ cần có thể lui việc hôn nhân này, nhà họ Vương bọn họ nhận, chỉ coi như không biết nhìn người.
Hai nhà lục đục với nhau, thanh niên trí thức bên này tất nhiên là không biết.
Lý Hướng Bắc trở về nhà chung cũng chỉ là nhắc Vương Dương hai câu, để trong lòng hắn có sự chuẩn bị.
Vương Dương biết được chỉ gật gật đầu, không có bất kỳ cảm xúc nào, không vui cũng không buồn.
Lý Hướng Bắc nhìn hắn như vậy, đột nhiên tò mò hỏi: "Ngươi đối với Đổng Mật Mật rốt cuộc là nghĩ thế nào?"
Bọn họ đính hôn lâu như vậy, cũng không nhìn ra được rốt cuộc Vương Dương có thích người ta hay không.
Chỉ thấy Vương Dương cúi đầu, u buồn nói: "Không hẳn là thích, cảm giác vẫn luôn không có hứng thú với con gái, gia đình đính hôn, thì cứ nhận thôi, cưới ai mà không phải là cưới."
Đôi mắt Lý Hướng Bắc lập tức trợn tròn, vẻ mặt hoảng sợ.
Lặng lẽ lùi về phía sau một chút, ở chung nhiều năm như vậy, hắn thế mà không nhìn ra, Vương Dương là kiểu người này.
Vương Dương nhìn hành vi không thể hiểu nổi của hắn?????
Đầy đầu dấu chấm hỏi.