Mập Mạp quen biết Lý Hướng Bắc thông qua Thẩm Bác Quận, thường xuyên qua lại cũng trở nên thân thiết.
Lúc này nhìn thấy Lý Hướng Vãn, trong lòng liền nhớ tới Chương Trình.
Sắc mặt có chút cổ quái.
Trong phòng cũng không có ai chú ý đến hắn.
Mọi người ngồi xuống, Thẩm Bác Quận mới tò mò hỏi do đâu mà lại bị thương như thế này.
Bọn họ cũng chỉ nghe Vương Dương nói người bị th·ương, còn chưa biết đầu đuôi câu chuyện.
Vương Dương ủ rũ cụp đuôi đem sự việc kể lại sơ lược một lần.
Lý Hướng Vãn cùng Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt ch·ết lặng......
Kỳ thật các nàng cũng không biết chuyện này, giờ nghe xong, liền có chút chịu phục Đổng Mật Mật.
Thật đúng là trên có thể oán thôn dân, dưới có thể đánh thanh niên trí thức.
Trước đây sớm đã cảm thấy Đổng Mật Mật có chút hung hăng, hiện tại xem ra là thật sự hung hăng.
Thẩm Bác Quận cũng sững sờ trước kiểu bị thương này.
Nhà chung cho thanh niên trí thức còn có cô gái lợi hại như vậy?
Khẽ nhíu mày, cô gái ương ngạnh như vậy sẽ không bắt nạt tiểu nha đầu chứ.
Nghĩ vậy cũng hỏi luôn Lâm Ngọc Trúc, "Ngươi có từng bị bắt nạt không?"
Nếu là bị bắt nạt, vậy phải tìm người lớn trong nhà bọn họ nói chuyện.
Nhất định phải lấy lại công đạo.
Lâm Ngọc Trúc ngốc ngốc lắc đầu, buồn cười, dám động thủ với nàng thử xem, thế nào cũng phải kéo cho một cọng tóc cũng không còn.
Lý Hướng Vãn, Vương Dương còn có Lý Hướng Bắc bị thương chưa lành, ba người đồng loạt nhìn Thẩm Bác Quận, muốn nói có lẽ anh đối với Lâm Ngọc Trúc có gì đó hiểu lầm.
Lý Mập Mạp sờ sờ cái mũi......
Thẩm Bác Quận cũng không chú ý tới vẻ mặt kỳ quái của mấy người này, trong lòng tràn đầy lo lắng cho Lâm Ngọc Trúc.
"Không cần lo lắng cho ta, ta lợi hại lắm." Lâm Ngọc Trúc kiêu ngạo nói.
Không phải nàng khoác lác, tấm ván gỗ phủ đầy đinh của nàng còn đang để trong không gian, chưa phá đi đâu.
Tính đến thời điểm hiện tại, còn chưa có ai có thể làm nàng bị thương.
Thẩm Bác Quận khẽ cười một tiếng, đối với nhà chung cho thanh niên trí thức vẫn là không quá yên tâm.
"Các ngươi hôm nay tổ chức thi?" Thẩm Bác Quận đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu.
"Thi thế nào?"
"Điểm tối đa."
"Thật là giỏi." Khuôn mặt Thẩm Bác Quận đầy tán thưởng, sâu trong ánh mắt lại có chút suy tư.
Lâm Ngọc Trúc thật ra đã nhận ra, kìm nén khó hiểu trong lòng, cũng không tiện hỏi.
Chờ Lý Hướng Bắc truyền dịch xong, mọi người lại trở về thôn Thiện Thủy, Thẩm Bác Quận lo lắng trên đường gặp phải người xấu, chỉ dựa vào một mình Vương Dương, có lẽ không ổn lắm.
Một đường hộ tống cô gái ở đầu quả tim về thôn.
Thời điểm ra khỏi bệnh viện Lâm Ngọc Trúc còn cố ý hỏi Lý Hướng Vãn có thấy chân không thoải mái hay không.
Lý Hướng Vãn đơ mặt, hừ lạnh nói: "Đừng hòng đạp xe."
Lâm Ngọc Trúc rung đùi đắc ý cảm thán, sao lại không cho người ta thể hiện một chút chứ.
Lúc này trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Bác Quận mới hạ xuống.
Kỳ thật kỹ thuật lái xe của Lý Hướng Vãn cũng không phải rất tốt, chỉ là tốt hơn Lâm Ngọc Trúc một chút, không đến mức quăng ngã người khác.
Thẩm Bác Quận cùng Lý Hướng Bắc nhìn mà trái tim đều sắp nhảy lên tới cổ họng.
Đoàn người về tới nhà chung cho thanh niên trí thức, Vương Tiểu Mai nghe được động tĩnh, liền chạy ra.
Nhìn thấy Lý Mập Mạp còn rất vui vẻ, nghĩ giữ người lại ăn bữa cơm, mới nhớ tới sủi cảo gói không đủ cho nhiều người ăn như vậy.
Vì thế lôi kéo Lý Mập Mạp hẹn ngày nào đó đến đây ăn cơm.
Mập Mạp cười ha hả gật đầu đồng ý, lại quan tâm sức khoẻ nàng thế nào, cũng không biết trúng nấm độc có để lại di chứng gì không.
Lý Hướng Bắc vẻ mặt cô đơn nhìn Lý Mập Mạp cùng Vương Tiểu Mai ở một bên hòa hợp trò chuyện.
Con đường tình yêu của người khác dường như đều thông thuận hơn hắn nhiều.
Càng so lại càng chua xót.
Lý Hướng Bắc cố ý giữ Thẩm Bác Quận cùng Lý Mập Mạp ở lại ăn cơm, hai người lắc đầu, nói công tác bận rộn, phải về.
Sân trước còn có những nữ đồng chí khác, ở lại ăn cơm không tiện.
Hai người Thẩm Bác Quận cùng Lý Mập Mạp đi tới cửa thôn liền gặp được đoàn người hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Ngô Chí nhìn thấy Thẩm Bác Quận thì ngẩn ra, rất nhanh lại cười chào hỏi, "Tiểu Thẩm sao lại tới đây."
Thẩm Bác Quận cũng lễ phép mỉm cười đáp lời: "Bạn bè bị thương, mang chút đồ đến thăm."
"Vậy vừa lúc, chúng ta cùng nhau về."
"Được."
Hiệu trưởng lại giới mấy người ở bên cạnh, đoàn người đạp xe chuyện trò vui vẻ rời khỏi thôn Thiện Thủy.
Lý Mập Mạp đạp xe chậm rì rì đi đến bên cạnh Chương Trình, sang sảng cười nói: "Người anh em, lại gặp mặt, chúng ta còn rất có duyên, nghe nói hôm nay thôn Thiện Thủy tổ chức thi, ngươi đây là đảm đương chức giám thị?"
Chương Trình khẽ cười nói: "Chỉ là làm chân chạy thôi." Nghĩ tới Thẩm Bác Quận nói là đến thăm bạn bị thương, lại hỏi ngược lại: "Các ngươi quen biết Lý Hướng Bắc?"
"A, đều là bạn bè." Mập Mạp cười ha hả nói.
Chương Trình cười cười có lệ.
Hai người ở trên đường câu có câu không trò chuyện.
Tới thị trấn, sau khi từng người tản đi, Lý Mập Mạp nói với Thẩm Bác Quận: "Anh, người này vừa nghe chúng ta là bạn bè với Lý Hướng Bắc liền cố ý xa cách, dọc đường đi cơ bản đều là trò chuyện có lệ."
Thẩm Bác Quận gật gật đầu, nói: "Nghe ý tứ Ngô Chí, Chương Trình muốn được điều đến ở nông thôn."
Lý Mập Mạp nhíu mày đến mức có thể kẹp ch·ết một con ruồi.
"Là nhắm đến Lý Hướng Vãn đi?"
Thẩm Bác Quận lắc đầu, "Không hoàn toàn là vậy, đoán không sai, hẳn là muốn phát triển một đám đàn em giúp việc ở nông thôn."
Trẻ em trong thôn đa số học hết tiểu học liền thôi, ở lại trong nhà làm nghề nông.
Mấy đứa trẻ này tuổi tác không lớn, cho chút ngon ngọt, rất dễ dàng bị người sai khiến.
Có Lưu gia làm ví dụ, e là Chương Trình muốn noi theo một chút.
"Mấy người Tiểu Mai sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Thẩm Bác Quận nhất thời trầm mặc.
...
Lúc này ở sân sau nhà chung, rất là náo nhiệt, Vương Tiểu Mai thủ ở nhà, thuận tiện gói xong hết sủi cảo.
Mấy người Lâm Ngọc Trúc về tới, đặt nồi lên nấu là được.
Ba người nóng hầm hập ăn xong, Lý Hướng Vãn lục tung phòng lấy ra mấy thứ công cụ sửa chữa xe đạp.
Vương Tiểu Mai ngốc lăng không dám tin, nói: "Ngay cả cái này ngươi cũng có."
"Không có kiến thức, mua xe đạp chẳng lẽ còn không kiếm nguyên một bộ công cụ." Lâm Ngọc Trúc ra vẻ thông minh nói.
Vương Tiểu Mai...... được rồi, là nàng hạn hẹp.
Lý Hướng Vãn xấu hổ khụ khụ, cũng may có Lâm Ngọc Trúc ở bên cạnh suy diễn.
Lâm Ngọc Trúc thì tò mò Lý Hướng Vãn lấy công cụ ra để làm gì.
Chờ đi theo người ra khỏi nhà, phát hiện, Lý Hướng Vãn vậy mà muốn ra tay đối với xe đạp của nhà đại đội trưởng.
Ngồi xổm ở một bên hỏi: "Ngươi đây là muốn phá đi?"
"Cũng không thể nhận không tiền của ta chứ." Lý Hướng Vãn thì thầm.
Lâm Ngọc Trúc cực kỳ tán thành gật đầu, cô em này có sáng kiến đấy.
"Nào, ta giúp ngươi." Vén tay áo liền bắt đầu làm.
Sau đó chính là Vương Tiểu Mai đứng ở một bên soi đèn pin, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn phá xe đạp.
Trơ mắt nhìn một cái xe đạp hoàn chỉnh trở nên tan tác rơi rớt.
Phá đi gần hết, nhóm ba người ở sân sau nhặt hết tất cả các bộ phận của xe đạp, thừa dịp đêm đen gió lớn, lặng lẽ lần mò đến cửa nhà đại đội trưởng.
Cửa lớn nhà đại đội trưởng đã đóng từ sớm.
Vợ đại đội trưởng oán giận nói với đại đội trưởng đã uống đến mặt đỏ tai hồng: "Lý Hướng Vãn này cũng không biết đã là giờ nào rồi còn chưa mang trả xe đạp trở về, ông nói, chắc là không phải không còn chứ."
"Nó dám." Đại đội trưởng vênh váo hống hách nói.
Vừa dứt lời, liền nghe được thanh âm oành oành như sét đánh, nghe hình như là từ trong sân nhà mình truyền đến.
Vợ đại đội trưởng vẻ mặt kinh ngạc, cho rằng có trộm vào nhà, không dám ra khỏi phòng.
Xô đẩy đại đội trưởng đi ra ngoài nhìn xem.
Đại đội trưởng hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng, nhìn trong sân không có bóng người, chính là trên mặt đất hình như có đồ gì đó, gọi vợ mình lấy đèn pin ra.
Vợ đại đội trưởng nghe lời cầm đèn pin ra soi.
Vừa soi, soi đến hai vợ chồng tâm can run rẩy.
"Trời đánh......"
"Nói nhỏ chút, ngươi sợ người khác không biết chúng ta thu lễ à."
"Cứ chịu đựng như vậy?"
"Trước tiên xem còn có thể lắp lại được không." Đại đội trưởng bực mình nói.
Trong lòng cực kỳ nghẹn khuất.
Mà ba cô gái ở sân sau, đã sớm tay trong tay vui vẻ chạy về nhà.
Tâm tình cực kỳ vui sướng~