Nếu ngay từ đầu thần kinh thô một chút, không nhớ tới chuyện than đá, bữa sủi cảo này còn có thể tiếp tục ăn.
Nhưng mấu chốt là nghĩ tới rồi.
Việc này không có cách nào làm như không biết.
Thấy trời sắp tối, Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn bất đắc dĩ đi mượn xe đạp.
Ý tứ của Lâm Ngọc Trúc là có muốn đi nhà Lý kế toán mượn hay không, dù sao kế toán vẫn dễ nói chuyện hơn đại đội trưởng.
Lý Hướng Vãn lắc đầu, đi tìm đại đội trưởng.
Lúc trước cô tặng lễ không thể tặng không.
Lão già này có đề thi thế mà không cho cô một phần, hừ.
Vì thế khi hai người đi vào nhà đại đội trưởng, đúng lúc bắt gặp nhóm người đang nâng cốc cụng ly, vô cùng náo nhiệt.
Thấy hai tiểu nha đầu tới, ban đầu đại đội trưởng còn có chút không vui, đang định mắng hai câu, thì nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Lý Hướng Vãn, lại nhìn thấy vẻ mặt hóng hớt của Lâm Ngọc Trúc.
Lời đến bên miệng lại bị nghẹn trở về.
Hai nha đầu này cũng không phải tuỳ tiện nói mấy câu là có thể hù doạ.
Trưởng thôn khụ khụ, cũng không biết hai nha đầu này tới tìm ai.
Vợ đại đội trưởng thấy có người tiến vào, vội vàng hô: "Ai u, ngọn gió nào thổi hai nha đầu các ngươi tới đây vậy, có chuyện gì thế?"
Tầm mắt của Lý Hướng Vãn xẹt qua gương mặt già của đại đội trưởng, nhàn nhạt nói: "Thím, nhà chung có chút chuyện, muốn mượn xe đạp dùng một chút."
Toàn thôn đều biết Lý Hướng Vãn có xe đạp, sao lại còn phải mượn xe.
Vợ đại đội trưởng có chút không muốn cho mượn, nghĩ thầm lúc trước nhận tiền cùng quà của nha đầu này, còn chưa làm việc cho người ta, đây không phải là muốn gây họa cho xe đạp nhà bà chứ.
Trong lòng lập tức dấy lên hoài nghi.
Lâm Ngọc Trúc vừa thấy sắc mặt của vợ đại đội trưởng, liền biết là không muốn cho mượn.
Chậc chậc chậc líu lưỡi, lắc đầu nhìn một bàn đồ ăn ngon này, thật đúng là đời sống cao.
Nhìn từng người mặt mày hồng hào này, hủ bại, quá hủ bại.
Hiệu trưởng nhưng thật ra vẫn là một bộ dáng chính khí lẫm liệt ngồi ở kia, dù sao ông cũng chỉ là làm nền.
Hai người cán bộ có chút bối rối, không khỏi nhíu mày.
Đại đội trưởng lúc này cũng đã phản ứng lại, không thể để hai nha đầu này phá hỏng bố cục của hắn.
Lập tức nói với bà vợ mình: "Còn thất thần cái gì, nhanh chóng lấy chìa khóa xe cho Lý thanh niên trí thức, chính sự quan trọng."
Vợ đại đội trưởng quay đầu lại nháy mắt ra hiệu với đại đội trưởng, xe đạp kia có thể nói cho mượn liền cho sao.
"Nhanh đi." Đại đội trưởng trong lòng tức giận, giờ là lúc tiếc cái xe đạp sao.
Hôm nay không tiếp đãi hai vị cán bộ cho tốt, vị trí đại đội trưởng của ông có thể mất bất cứ lúc nào.
Hơn nữa trong lòng ông cũng có chút chột dạ, ông nhận tiền của Lý Hướng Vãn, còn chưa làm việc cho người ta.
Vạn nhất chọc giận cô, lại làm trò nói gì đó trước mặt cán bộ, bữa cơm hôm nay của ông xem như mời vô ích.
Vợ đại đội trưởng dưới áp lực từ chồng, không tình nguyện lấy chìa khóa xe ra.
Lý Hướng Vãn mím chặt môi, nếu không phải sốt ruột về Lý Hướng Bắc, hôm nay có thể nhân cơ hội này đòi lại tiền cùng quà của cô về.
Ngẫm lại lại thôi, việc này để nói sau.
"Cảm ơn thím." Lý Hướng Vãn lạnh nhạt nói, trong giọng nói không có chút xíu lòng biết ơn nào.
Hai người ra khỏi phòng, sau khi mở khóa xe đạp.
Cửa phòng lại mở ra, chỉ thấy trưởng thôn đi ra, quan tâm hỏi: "Nhà chung của các ngươi xảy ra chuyện gì?"
Chương Trình cũng đi theo ra, nhiệt tình hỏi: "Có cần ta đưa ngươi đi thị trấn không?"
Nếu mượn xe đạp, vậy chắc là muốn đi thị trấn.
Lý Hướng Vãn lắc lắc đầu với hắn, lại nói với trưởng thôn: "Đầu của Lý Hướng Bắc bị thương, chúng ta định đi xem thế nào."
Trưởng thôn gật gật đầu, vẻ mặt cổ quái, muốn hỏi sao lại bị thương, nhưng lại sợ là bị ai đánh, nếu để hai vị cán bộ biết, lại ngộ nhận thôn bọn họ không đoàn kết, dân phong bưu hãn, vậy không tốt lắm.
Chỉ đành phải nói câu quan tâm: "Các ngươi đi đường cẩn thận một chút."
Hai nha đầu gật gật đầu.
Lý Hướng Vãn thấy may mắn vết thương ở chân mình đã tốt lên, bằng không......
Lâm Ngọc Trúc bất mãn nói: "Này..." Vẻ mặt sợ hãi của ngươi là có ý gì.
Đợi người đã ngồi lên ghế sau, Lâm Ngọc Trúc còn rất không phục, "Lúc về ta chở ngươi nha, lúc trước bị ngã, đó là do Vương Tiểu Mai quá béo, lần này đi về chắc chắn không có chuyện gì."
"Ha hả." Cô lại không ngốc, sẽ tin vào chuyện ma quỷ này.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cảm thán, lòng tin giữa người với người sao lại mỏng manh như thế.
Lý Hướng Vãn dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không thể đuổi kịp Vương Dương.
Tới được bệnh viện, tìm thấy phòng khám bệnh, mới nhìn thấy Lý Hướng Bắc đang xử lý vết thương.
Hai người vội vàng đi vào nói tình huống với bác sĩ.
Lý Hướng Bắc nghe mà thân mình cứng đờ.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi.
Bác sĩ cũng cực kỳ cạn lời...
Xử lý xong miệng vết thương, lại kê thêm bình nước đường để truyền dịch.
Chờ một đám người đi sang phòng bệnh truyền nước, Vương Dương trong lòng đầy áy náy ở một bên xin lỗi.
Lý Hướng Bắc lắc đầu, hỏi: "Việc này ngươi định làm thế nào?"
Vương Dương trầm mặc một hồi lâu, nhìn Lý Hướng Vãn, ôn tồn van lơn: "Lý thanh niên trí thức, ngươi trông chừng giúp ta một chút, ta đi gọi điện thoại rồi quay lại."
Mặc dù bưu điện đã đóng cửa, nhưng vẫn có đơn vị khác có điện thoại, tìm mối quan hệ, gọi một cuộc điện thoại vẫn rất dễ dàng.
Làm bị thương Lý Hướng Bắc, việc này đã không còn là việc riêng của nhà họ Vương.
Còn có, nói thế nào hắn cũng sẽ không cưới bà điên Đổng Mật Mật này.
Vương Dương ra khỏi phòng, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Lý Hướng Bắc, lại nhìn Lý Hướng Vãn.
Nghĩ thầm hay là nàng nói cái gì đó?
Sao lại có cảm giác bầu không khí không đúng lắm.
Lý Hướng Bắc đột nhiên mở miệng nói một câu: "Lúc trước ngươi tức giận cũng không phải không có lý."
Sắc mặt Lý Hướng Vãn cứng lại, vận đổi sao dời, lúc này ngược lại không biết nên tiếp lời thế nào.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ mình ở đây có phải không thích hợp hay không, hay là, nàng đi chỗ khác...
Nghĩ như vậy, lặng lẽ đứng dậy định đi, lại bị Lý Hướng Vãn giữ chặt, ngồi trở lại tại chỗ.
Lý Hướng Vãn sao có thể thả Lâm Ngọc Trúc đi ra ngoài, chuyện cũ đã qua, cô không muốn nhắc lại, vẫn nên có người ở bên cạnh thì tốt hơn.
"Đầu thế nào? Có đau không? Có cảm thấy choáng váng không."
Lý Hướng Bắc ngẩng đầu bướng bỉnh nhìn chằm chằm Lý Hướng Vãn, cuối cùng vẫn bại trận, lắc đầu, "Vẫn ổn." Nói xong còn có chút tủi thân.
Lý Hướng Vãn mím môi, kìm chế đau lòng.
Ngón tay nhỏ của Lâm Ngọc Trúc ở trên quần bông gảy gảy, lúc ấy không nên tiện tay, có khi trời lạnh, miệng vết thương đông cứng, sẽ không đổ máu nữa.
Cũng may, chẳng bao lâu sau, Vương Dương đã trở lại, phía sau còn có Thẩm Bác Quận và Lý Mập Mạp đi theo, trong tay hai người còn xách theo ít quà thăm hỏi người bị thương.
Nhiều ngày không gặp Thẩm Bác Quận, giờ vừa thấy, trái tim nhỏ của Lâm Ngọc Trúc lại rung động một chút.
Tràn đầy trong mắt đều là Thẩm Bác Quận, Lý Mập Mạp suýt nữa trở thành phông nền.
Đương nhiên, tâm trí chỉ bị hoảng hốt trong chốc lát, Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm chào hỏi: "Thẩm đại ca, Mập Mạp ca."
Lý Mập Mạp gật gật đầu, nhìn khắp phòng, vốn dĩ nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc còn rất vui vẻ, nghĩ có khi còn có thể nhìn thấy Vương Tiểu Mai.
Nhìn kỹ lại không tìm thấy người, trong lòng có một chút mất mát nho nhỏ.
Thẩm Bác Quận nhìn Lâm Ngọc Trúc đeo khăn quàng cổ anh đan, cười cực kỳ nhu hoà, suýt nữa đưa tay sờ sờ đầu xù xù của tiểu nha đầu.
Nhưng, nhịn xuống.
"Sao ngươi lại đến đây?" Nói xong mới nhìn thấy Lý Hướng Vãn ngồi bên cạnh Lâm Ngọc Trúc.
Suy nghĩ một chút, liền nghĩ đến chắc là tiểu nha đầu đi cùng người khác tới.
Vào phòng chỉ chú ý tới tiểu nha đầu này, thật đúng là không nhìn thấy bên cạnh còn ngồi một người...
Lý Hướng Vãn mắt trợn trắng, cô một người sống lớn như vậy, thế mà có thể không nhìn thấy.
Lâm Ngọc Trúc là người nào, đầu óc nhảy số cũng không chậm, lập tức liền phản ứng lại, đây là Thẩm Bác Quận không phát hiện Lý Hướng Vãn ngồi bên cạnh nàng......
Lại nói tiếp, rất ít người có thể xem nhẹ Lý Hướng Vãn Lý đại mỹ nhân.
Một mỹ nữ lớn như vậy cũng không nhìn thấy, khóe miệng Lâm Ngọc Trúc không khống chế được nhếch lên.
Chính là có chút vui vẻ của cô gái nhỏ.
Lý Hướng Vãn liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc, đảo trắng mắt xem thường.
Thẩm Bác Quận nhìn Lâm Ngọc Trúc như vậy thấy buồn cười.
Lý Hướng Bắc nhìn hai người giống như toả bong bóng, cảm giác tim mình bị trúng một đòn.
Người với người quả nhiên không thể so bì.