Giang Mẫn Vân có hơi ngạc nhiên, Khương Thư Lan bị điên rồi sao?
Làm sao cô có thể chế nhạo một lãnh đạo lớn như Trâu Dược Hoa được chứ?
Sau khi Chu Trung Phong nghe được lời này, trong mắt hiện lên một ý cười khó hiểu.
Thì ra những lời trước đó cô mắng anh, còn xem như để lại mặt mũi.
Về phần người trong cuộc, sau khi Trâu Dược Hoa thăng chức lên làm phó xưởng trưởng phân xưởng cán thép. Hầu như được người người tâng bốc, cho dù hắn có đi xem mắt để kết hôn lần thứ hai đi chăng nữa.
Bà mối cũng thiếu chút nữa đạp đổ bậc cửa của nhà bọn họ.
Nếu không phải thân phận vợ trước của hắn không cao nên phải ra nước ngoài, có lẽ hắn lại muốn tìm một người mẹ kế hiền lành ngoan ngoãn cho hai đứa nhỏ.
Căn bản cũng sẽ không tới nông thôn tìm.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn cũng đã hạ mình tới xem mắt với con gái ở nông thôn, vậy mà lại bị Khương Thư Lan chê bai như thế.
Trâu Dược Hoa bị hạ thấp mặt mũi, khuôn mặt xanh mét: “Khương Thư Lan, cô có còn là một người.... con gái hay không? Đầu trọc bệnh liệt dương xuất tinh sớm mà cô cũng dám nói vạch toẹt ra vậy ư!? Tôi thấy bà mối nói cô hiền lành ngoan ngoãn, tất cả đều là lời nói dối!!!”
“Tôi thì làm sao nào?”
Khương Thư Lan sa sầm khuôn mặt trắng như sứ, giọng nói mềm mại lộ ra vài phần lạnh lẽo: “Khương Thư Lan tôi đây chưa kết hôn chưa sinh con, thành phần trong sạch, bằng cấp cũng không thấp, vì sao tôi nhất định phải dây dưa với một người lớn tuổi đã ly dị có con riêng còn muốn kết hôn lần thứ hai như anh chứ hả?”
Thật sự có Giang Mẫn Vân bám lấy nuông chiều hắn, thế thì hắn có quyền tự cho rằng mình chính là người có địa vị tôn quý và uy quyền nhất à? Muốn tất cả đồng chí nữ đều phải xoay quanh hắn sao?
Trâu Dược Hoa chưa bao giờ bị người khác chê bai như vậy, hô hấp của hắn như ống bễ, run phần phật phần phật: “Vì cái gì chứ hả? Cô còn chưa hiểu rõ hay sao? Trừ tôi ra, còn có ai dám xem mắt với cô nữa đây hả?”
Bọn họ đều biết, ý trong miệng Trâu Dược Hoa chính là chỉ nhà họ Trịnh.
Cũng chỉ có Trâu Dược Hoa mới có thể giúp Khương Thư Lan thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Đây là sự thật mà Khương Thư Lan không thể nào trốn tránh.
Khương Thư Lan mím môi, cô nhìn lướt qua xung quanh, thuận tay kéo cổ tay của Chu Trung Phong, việc đáng làm thì phải làm.
“Anh ấy đây. Vị đồng chí này, không phải đã xem mắt với tôi rồi à? Có phải hay không? Đồng chí Chu?”
Cô xoay người ngửa mặt nhìn anh, khuôn mặt trắng như sứ, mặt mày như tranh vẽ, giống như một đóa hoa sơn chi tinh khiết tươi đẹp.
Cứ như vậy không hề che đậy mà hiện ra trước mặt Chu Trung Phong.
Ánh mắt Chu Trung Phong khẽ nhúc nhích, chuyển động liên hồi.
Anh cúi đầu chú ý tới cánh tay trắng thuần mảnh khảnh phủ trên cổ tay mình kia, có hơi lạnh lẽo và run rẩy nhưng không dễ phát hiện ra.
Thật ra là cô... đang sợ hãi! Nhưng lại trông hết sức đáng thương.
Chu Trung Phong vốn dĩ muốn làm ra hành động từ chối, nhưng tình thế lại thay đổi một cách sinh động, vững vàng mà cầm lấy Khương Thư Lan.
“Đúng vậy!” Giọng nói lành lạnh của anh phát ra.
Khương Thư Lan nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.
Trước mặt Trâu Dược Hoa và Giang Mẫn Vân, cố ý nâng cao giọng điệu: “Nhìn thấy không? Tôi có thích thì cũng chỉ thích kiểu người như đồng chí Chu này, tuổi còn trẻ, chưa kết hôn chưa sinh con, bộ dạng lại còn cực đẹp trai, trên người có hương vị nam tính của đàn ông!”
Lỗ tai của Chu Trung Phong bỗng chốc ửng đỏ!
Lúc này cơn mưa bình luận ập tới.
[Wow wow wow]
[Thư Thư thật trâu bò, vừa nắm đã bắt được người đàn ông lợi hại nhất!]
[Mấu chốt là Chu Trung Phong không có từ chối! Các chị em ơi, nhìn tay của Chu lão đại kìa, anh ấy nắm ngược lại tay của Thư Thư!]