Giây tiếp theo.
Chợt nghe Thấy Chu Trung Phong thờ ơ nói: “Trước khi tôi tới, người giới thiệu của tôi nói, đồng chí Giang Mẫn Vân, sinh viên tài năng của đại học Yến Kinh, uyên bác đa tài, có trí tuệ lại còn dịu dàng, hôm nay được gặp, hóa ra cũng chỉ là như vậy!”
Anh không có nói một lời thô tục nào.
Lại lập tức nghiền nát tất cả sự kiêu ngạo của Giang Mẫn Vân.
Đúng vậy!
Giang Mẫn Vân có kiêu ngạo, cô ta là sinh viên tài năng của đại học Yến Kinh, để cô ta đi làm loại chuyện này, đi cướp chồng của người khác, cô ta vốn không thể vượt qua được cửa ải lương tâm kia.
Nhưng mà cô ta nghĩ đến trong mộng, cô ta làm thanh niên trí thức hơn mười năm, không còn hi vọng trở về thành.
Cuối cùng kết hôn với một nông dân địa phương, cả đời làm bạn với đất bazan ở nông thôn.
Mà Khương Thư Lan lại trời sinh tốt số, trước khi xuất giá, được người nhà họ Khương sủng ái.
Bị Trịnh Hướng Đông bức bách, cùng đường gả cho một người đàn ông kết hôn lần thứ hai, tương lai dĩ nhiên vẫn là người giàu nhất.
Có điều còn chưa nói, ngay cả hai đứa nhỏ của Trâu Dược Hoa cũng đều là thiên tài, sau khi lớn lên, mỗi người trở thành một ngôi sao sáng nhất trong nghề nghiệp của bản thân.
Sự tương phản kịch liệt khiến Giang Mẫn Vân biết được tương lai, lập tức bắt đầu tính kế từng bước, chồng con ở nông thôn, cô không có ý định lấy.
Cô ta muốn gả cho Trâu Dược Hoa, làm phu nhân giàu nhất, càng phải có hai đứa con thiên tài mới được.
Chỉ là điều mà cô ta tuyệt đối không nghĩ tới chính là, ở trong mộng, đối tượng xem mắt của cô ta, căn bản không có xuất hiện ở hiện trường xem mắt.
Nhưng tại sao trong thực tế anh lại xuất hiện?
Giang Mẫn Vân bất động tại chỗ, căn bản không thể tin được: “Anh là.... Chu Trung Phong ư?”
Đối tượng mà dì út của cô ta giới thiệu cho cô ta là đây sao?
Chu Trung Phong không trả lời.
Khương Thư Lan lại nói: “Anh ta có đúng là người đó hay không thì có gì quan trọng sao? Đồng chí Giang, cô đã thông qua thủ đoạn của mình, có được đối tượng xem mắt mà mình muốn rồi không phải sao?”
“Chúc mừng cô, thanh niên trí thức Giang!”
Coi người đàn ông mà tôi vứt bỏ như trân bảo.
Lời này làm cho toàn thân Giang Mẫn Vân lộ ra một cỗ hàn ý.
Cô ta cắn răng, nghiến ken két, không nói nên lời.
Đúng ra cô ta nên cao hứng khi cướp được Trâu Dược Hoa, nhưng đến bước này lại có chút không ngẩng đầu lên nổi.
Trâu Dược Hoa bên cạnh hoàn toàn hiểu được, thì ra là xem nhầm, nữ đồng chí xinh đẹp trước mặt kia mới là đối tượng xem mắt của hắn, chính là Khương Thư Lan.
Cho nên cô mới có địch ý với thanh niên trí thức Giang như vậy.
Thì ra là Khương Thư Lan muốn đến tranh giành hắn với thanh niên trí thức Giang!
Nghĩ tới đây, trong lòng Trâu Dược Hoa mơ hồ đắc ý: “Mặc kệ lúc trước ai là đối tượng xem mắt, trước khi kết hôn, tất cả mọi người đều độc thân, hiện tại rõ ràng tôi và thanh niên trí thức Giang hợp nhau hơn một chút, đã như vậy thì...”
“Đồng chí Khương Thư Lan, xin cô đừng dây dưa với tôi nữa.”
Khương Thư Lan: “?”
Khi Khương Thư Lan nghe được lời này của Trâu Dược Hoa, thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm.
Cô quấn lấy hắn ư?
Tính tình cô vốn cực kỳ tốt bụng, lúc này khuôn mặt trắng như sứ lại nhịn không được mà sa sầm, lạnh lùng nói: “Quấn lấy anh ư? Tôi dây dưa với anh hồi nào chứ? Trâu Dược Hoa, phiền anh cầm gương soi lại chính anh đi! Tôi mà quấn lấy người lớn tuổi, đã thế còn kết hôn lần hai như anh sao? Hay là quấn lấy người đầu trọc bệnh liệt dương xuất tinh sớm như anh? Còn không thì là tôi quấn lấy người có hai đứa trẻ như anh, tôi qua đó làm cho tốt vị trí mẹ kế ư?! Xin lỗi, tôi không rẻ tiền như vậy!!”
Mỗi một chữ của cô không chỗ nào là không lộ ra ý tứ chê bai.
Chê bai Trâu Dược Hoa đường đường là một phó xưởng trưởng phân xưởng cán thép, không đáng một đồng!