Đai Oa về nhà trước.
Mỗi ngày sau giờ học, nó đều thích cùng đám bạn trong thôn đi đánh cỏ heo nộp lên tính công điểm.
Vì trong nhà chỉ có hai nam tử hán là cha và nó là anh trai lớn nên cực kỳ tự giác làm việc kiếm công điểm phụ giúp gia đình.
Hôm nay vừa bước chân vào sân, mới kịp tháo cặp sách đưa cho Nhị Oa cất đi giúp, liền nghe thằng em trai cản đừng đi đánh cỏ heo nữa, ở nhà ăn dưa hấu mẹ mới mua.
Tuy nhiên, Đại Oa lại rất có tinh thần trách nhiệm, không thể tuỳ tiện bỏ việc.
Lâm Thanh Hoà không miễn cưỡng nó, riêng Đại Oa đã tới tuổi dạy cho con tính tự lập, vì thế có một số việc nhỏ cô để cho con tự mình làm chủ.
Bữa tối nay ăn đơn giản, bánh bắp ăn với khoai tây hầm xương sườn và một tô canh.
Chu Thanh Bách tan tầm vừa đúng lúc Đại Oa cắt cỏ heo về tới.
Cả nhà ngồi vào ăn cơm.
Dưa hấu để dành làm trái cây tráng miệng.
Đại Oa lấp lánh đôi mắt hỏi: “Wow, sao mẹ mua trái dưa hấu lớn dữ vậy?”
Lâm Thanh Hoà: “Không mua trái lớn thì làm sao đủ cả nhà mình ăn thoải mái được.”
Cô rất thích ăn dưa hấu, cũng đã hỏi qua Chu Thanh Bách rồi, anh cũng nói thích.
Tính ra thì quả dưa hấu này sáu cân, độ lớn vừa phải không đến nỗi quá lớn như bọn trẻ xuýt xoa. Tại giờ tụi nó còn nhỏ thôi, chứ lớn hơn chút nữa có mà hai quả cũng không đủ nhét kẽ răng ấy chứ.
Vừa ăn xong bữa tối, ba anh em lập tức xà xuống chơi xung quanh quả dưa hấu, lăn qua lăn lại rất thích chí.
Đợi một tiếng sau cho xuôi cơm, tầm bảy giờ, Lâm Thanh Hoà mới bảo Chu Thanh Bách bổ dưa, chia cho các con.
Vừa lúc bà Chu sang chơi, nhìn thấy cả gia đình đang quây quần ăn dưa hấu, bà chợt cảm khái vợ thằng tư thật biết hưởng thụ cuộc sống. Chắc cũng tốn khối tiền chứ chẳng chơi.
Lâm Thanh Hoà thấy bà tới liền nói: “Tam Oa, mời bà một miếng đi con.”
Tam Oa lập tức cầm một miếng đưa cho bà nội. Em bé bây giờ đã nghe hiểu và biết làm theo lời người lớn nói rồi.
Bà Chu đón lấy, nói: “Mẹ mới hay tin vợ thằng ba Lâm vừa sinh em bé.”
Lâm Thanh Hoà ngây ra một lúc mới nhớ ra người mẹ chồng nhắc tới là vợ cậu ba Lâm. Năm ngoái về Lâm gia gây nhau một trận, cô không nhận ra em dâu ba đang mang thai.
Tuy rằng cô không có ấn tượng tốt với em dâu ba nhưng tính tình cậu ba Lâm khá được, các cụ đã dạy rồi không xem mặt Tăng cũng phải nể mặt Phật.
Cô gật đầu nói với bà Chu: “Cái này để đợi khi nào em trai con tới đây báo tin vui rồi tính sau.”
Lần đầu được ăn dưa hấu, bọn trẻ con phấn khích ra mặt, Chu Thanh Bách cũng thích, Lâm Thanh Hoà thấy bình thường, vẫn ngon giống như trước đây cô hay ăn.
Lâm Thanh Hoà hứa hẹn: “Lần sau đi huyện thành mẹ lại mua về cho ăn.”
Ba anh em Đại Oa cười hí ha hí hửng.
Hơn bảy giờ nhưng sắc trời vẫn chưa tối hẳn, Đại Oa dắt hai em trai cùng Phi Ưng ra ngoài đi bộ một vòng.
Không cần hỏi cô cũng biết thẳng nhãi này lại đi khoe khoang rồi, nhưng thôi mặc kệ nó, dù sao vẫn là trẻ con mà.
“Mệt hả?” Lâm Thanh Hoà nhìn về phía Chu Thanh Bách: “Có cần em xoa bóp cho anh một chút không?”
Chu Thanh Bách không mệt lắm, nhưng vợ đã ngỏ lời, dại gì từ chối, nhất là ba thằng oắt con không có nhà, tranh thủ tình tứ với bà xã chút.
Mặc dù đã sớm biết cả người anh cơ bắp cuồn cuộn, nhưng mát xa mới biết nó cứng như đá luôn!
Ấn ấn hai cái, Lâm Thanh Hoà liền buông tay. “Em chịu.”
Cứng quá, không ấn nổi!
Chu Thanh Bách cong môi cười khẽ, yêu chiều kéo vợ ngồi vào trong lòng.
Trời nóng ơi là nóng, nhưng Lâm Thanh Hoà không chê, rất tự nhiên dựa vào ngực anh, hít hà mùi xà bông thanh mát anh vừa mới tắm xong: “ưmhưm…bánh xà phòng này cũng thơm phết.”
Lâm Thanh Hoà bắt phải dùng xà phòng tắm rửa, vừa sạch sẽ lại vừa tẩy được mùi mồ hôi và bùn đất.
Lâm Thanh Hoà ôm cổ anh, nhướng mày hỏi: “Anh có cảm thấy em là một mụ đàn bà phá của, chỉ biết tiêu xài phung phí không?”
Chu Thanh Bách nghiêm túc lắc đầu: “Không”.
Vợ anh làm mọi thứ đều vì chăm lo gia đình, như thế nào lại bị coi là lãng phí?!
Lâm Thanh Hoà: “Em bảo, khi nào rảnh nhà mình đi Bắc Kinh đi.”
Chu Thanh Bách: “Tại sao em lại muốn đi Bắc Kinh?”
Lâm Thanh Hoà nhoẻn miệng cười: “Thì em tò mò thôi, Vạn Lý Trường Thành này, Thiên An Môn này, toàn những địa danh tồn tại trong truyền thuyết, em chưa được nhìn thấy bao giờ.”….Mới là lạ, mấy chỗ đó cô đã đi mòn gót không biết bao nhiêu lần rồi, haha!
Đối với người dân thời đại này, một chuyến du lịch tham quan Bắc Kinh vô cùng có ý nghĩa.
Chu Thanh Bách: “Tạm thời chưa được, bây giờ thủ đô vẫn còn thắt chặt lắm, để nghe ngóng tình hình xem thế nào đã.”
Lâm Thanh Hoà biết chứ cô chỉ tiện thể đề cập vấn đề này thôi.
Bất chợt cô chuyển đề tài: “À, chỗ mình có mấy thứ như kiểu ngọc bội này nọ không anh?”
Chu Thanh Bách: “Mấy cái đó đều là đồ của tư bản phong kiến.”
Lâm Thanh Hoà: “……” Cũng phải thông cảm cho anh, sinh ra và lớn lên trong môi trường này, tư tưởng đã ăn sâu bén rễ, cô đành nói: “Ồ, vậy quên đi.”
“Đêm nay, được không?” Anh vuốt ve cái eo mảnh khảnh, buông lời dụ dỗ.
Lâm Thanh Hoà: “…..” Ông tướng này, trong đầu cả ngày chỉ nghĩ tới cái gì đâu không à.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt nghiêm túc của anh, cô không đành lòng cự tuyệt: “Đi làm cả ngày, anh không mệt hả?”
“Không mệt.” Biết vợ đã bất đèn xanh, Chu Thanh Bách cong môi cười, hôn cái chụt lên má vợ.
Ba anh em Đại Oa với Phi Ưng đi bộ khoảng mười phút rồi về nhà tự giác mở sách vở ra làm xong bài tập rồi mới đi ngủ.
Đêm nay, Chu Thanh Bách no nê thoả mãn, Lâm Thanh Hoà thì mệt tới mức đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.
Cô vừa thở hổn hển vừa nói: “Cả ngày quần quật không hết việc, đến đêm lại hì hục cả buổi, ở đâu ra mà anh có lắm tinh lực thế?”
Chu Thanh Bách âm thanh lúc này đã khàn khàn: “Nếu em chưa mệt thì chúng mình tiếp tục, hửm?”
Lâm Thanh Hoà ghét bỏ đẩy tên đàn ông thối này sang một bên, Chu Thanh Bách tươi cười ôm chầm lấy vợ, vớ lấy cái quạt nhẹ nhàng quạt ru vợ vào giấc ngủ.
Dạo này thời tiết nóng như đổ lửa, nửa đêm rồi mà vẫn còn oi bức.
Ngày nào Lâm Thanh Hoà cũng nấu chè đậu xanh, buổi tối sau khi ăn uống nghỉ ngơi cho xuôi cơm, cả nhà mỗi người đều sẽ uống một chén chè ngọt thanh, man mát, rất sảng khoải.
Nửa tháng sau, cậu ba Lâm lại đây báo tin vui.
Lâm Thanh Hoà nói: “Vợ cậu sinh bao lâu rồi mà hôm nay mới chạy tới đây báo tin?”
Cậu ba Lâm gãi đầu cười cười: “Tại bận quá, em phải ở nhà giúp một tay.”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Mau uống chèn chè đậu xanh cho mát đi. Nhìn cái bộ dáng này của cậu trông có khác gì bộ xương khô không, vất vả đến thế cơ à?”
Cậu ba Lâm gầy đét, cao khoảng 1m75 nhưng không biết có được nổi 110 cân* thịt không nữa, trông chẳng khác nào bộ xương di động.
*đơn vị tính Trung Quốc: 1 cân =0.5kg
Cậu ba Lâm chỉ cười trừ, bưng chén chè đậu xanh lên uống.
Woww, tỉnh cả người, tu ừng ực một hơi hết sạch.
Lâm Thanh Hoà liền múc thêm một chén nữa.
Cậu ba Lâm vội cản: “Chị, em đủ rồi.”
Lâm Thanh Hoà: “Đủ cái gì mà đủ, đàn ông đàn ang gì mà một chén chè bé tí đã kêu đủ. Trong nồi còn dư nhiều lắm. Uống đi.”
Lâm Thanh Hoà nhất quyết bắt cậu ba phải uống bằng hết. Sau đó cô đi vào trong lấy ra một cân thịt ba chỉ với hai dẻ xương sườn. Tất cả đều được lấy từ chỗ thịt cô mang từ tương lai tới, chứ không hề đụng tới phần thịt buôn bán.