"Lý Phương Vy, Lý Phương Vy. Mở cửa cho tớ." Mới sáng sớm Hàn Dân Khê đã gõ cửa phòng của Tiểu Vy để gọi cô dậy. Trong lúc ấy thì Tiểu Vy đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp của mình tận hưởng một giấc ngủ nướng thật đã.
"Cậu không dậy là tớ ăn hết bánh bao đấy nhé." Hàn Dân Khê quay người bước đi và nói lớn. Lần nào cậu cũng dùng cách này để gọi Tiểu Vy dậy, vậy mà cô cũng bị cái bánh bao béo mỡ dụ dỗ và đánh thức hết lần này đến lần khác.
"Bánh bao đâu?" Tiểu Vy mắt nhắm mắt mở dò đầu ra ngoài hỏi. Thể có mùi bánh bao ở đâu là cô liền quay đầu đúng hướng ấy, đúng cả từng độ luôn đấy.
Ánh mắt bất lực của Hàn Dân Khê đang nhìn chầm chầm vào Tiểu Vy lúc nào không hay. Nhưng biết sao giờ, vì Tiểu Vy là cô bạn thân duy nhất của cậu nên cậu cũng phải cam chịu thôi. Đã bao năm như thế riết cũng trở thành thói quen.
"Coi coi giờ này là sáu giờ rưỡi rồi đó cậu còn không mau dậy, ăn sáng xong rồi tớ sẽ giúp cậu giảng bài."
Hàn Dân Khê mở cửa to ra đi vào phòng xếp mền gối ga nệm cho Tiểu Vy. Do tính tình kĩ lưỡng ngăn nắp, nên đến xếp mềm cậu cũng làm rất tỉ mĩ từ phủi niệm rồi đến giũ mềm gối động tác thì rất thuần thục vì hầu như ngày nào cậu cũng làm tuy cậu là con trai. Đến đây tự dưng tôi lại nhớ đến Dương Tề Dân và chắc chắn một điều rằng sáng nào mềm gối của cậu cũng do mẹ cậu xếp. Dương tề Dân chính xác là con trai cưng của mẹ chính hiệu luôn đấy.
"Bữa nay không đi học sao?" Tiểu Vy vừa nằm dài trên ghế ngủ gà ngủ gật vừa hỏi:
"Nay thầy cô đi công tác nên sáng sớm đã có thông báo trên diễn đàn rồi." Vẻ mặt bất lực như chưa từng bất lực của Hàn Dân Khê đang hiện rõ trên mặt của cậu, cậu đã từng nghĩ đến việc có nên đổi tên Tiểu Vy thành Phiền hay không? Bởi cô quá rảnh rổi khi hỏi những câu vớ vẩn, vu vơ.
"Ồ." Vừa ngáp dài ngáp ngắn Tiểu Vy trả lời cho có lệ.
"Cho cậu năm phút vệ sinh cá nhân xong rồi thì xuống nhà đi ăn."
Hàn Dân Khê nhìn vào đồng hồ rồi ra lệnh một cách dứt khoác. Từ nhỏ đến lớn Tiểu Vy có khi còn nghe lời Hàn Dân Khê hơn cả cha mẹ cô, lúc nào cậu cũng làm Tiểu Vy có cảm giác thật an toàn khi ở bên và đặc biệt là Dân Khê làm việc gì cũng có mục đích rất rõ ràng và giải thích một cách logic vô cùng, một vấn đề nhỏ mà vào đầu cậu rồi thì sẽ ra thành cả bài văn siêu to khổng lồ luôn đấy. Tiểu Vy dư sức biết tài năng phi thường của cậu nên chẳng bao giờ làm trái với cậu dù là một việc bé xíu, nếu không e rằng cô phải ngủ một giấc ngủ dài nữa đấy!
"Hả.." Hôm nay được nghỉ cũng không tha cho tớ.
"Cuối tháng mà cậu không tiến bộ hơn là tớ sẽ xin đổi chỗ." Hàn Dân Khê uy hiếp.
"Coi như cậu giỏi." Tiểu Vy lò mò vào phòng tắm lầm bầm trong miệng.
Hàn Dân Khê đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Năm phút sau như đã nói, Tiểu Vy đã ra đúng giờ cùng với chiếc váy màu xám dài hơn đầu gối, mái tóc mềm mại xõa ngang vai với cái kẹp xinh xinh vắt trên mái. Nhìn trang phục và cách ăn diện của Tiểu Vy rất đơn giản thôi nhưng cộng với vẻ dễ thương đáng yêu thì cô khá hoàn hảo luôn đấy.
"Sao hôm nay lại mặc váy ở nhà thế? Có ai thèm nhìn đâu?" Hàn Dân Khê chạy xe đạp đến chỗ Tiểu Vy nhìn từ trên xuống dưới thắc mắc. Vẻ mặt có chút không vui của Hàn Dân Khê đặt ra trong đầu Tiểu Vy một dấu chấm hỏi lớn.
"Có gì lạ đâu, ở nhà không được mặc váy à? Không cần cậu nhìn."
Tiểu Vy lên xe vì cô mặc váy dù có dài đi nữa cũng không thể ngồi xòe hai chân ra hai bên. Cô đành phải ngồi một bên. Tiểu Vy nghĩ Dân Khê không muốn cô đẹp trước mọi người. Nhưng có bao giờ Tiểu Vy nghĩ tới việc Dân Khê không muốn cô ăn diện vì ghen hay chưa.
"Cậu chạy chậm thôi." Tiểu Vy vịn lấy áo Hàn Dân Khê giật giật. Ra hiệu cho Hàn Dân Khê nhớ là cô đang mặc váy.
"Ôm tớ." Hàn Dân Khê nói, nột giọng nói lạnh lùng cất lên, rất may đây là Tiểu Vy chứ gặp cô gái khác là phải xỉu lên xỉu xuống với giọng nói vạn người mê này rồi.
Tiểu Vy ngó đầu về trước ngước lên nhìn Hàn Dân Khê, đôi mắt long lanh tròn xoe như viên bi của cô băt đầu híp lại tỏ vẻ nghi ngờ, ánh mắt đa nghi nhìn từ trên xuống dưới như thám tử ấy đã dò xét trên người Hàn Dân Khê xem hôm nay cậu có bị gì không, sao lại cư xử lạ đời như vậy.
"Cậu lợi dụng tớ đấy à."
"Tớ mới là người chịu thiệt đó nha, cậu không phân biệt được à. Ai bảo cậu mặc váy."
"..."
Im lặng.
Hàn Dân Khê chạy nhanh qua đoạn đường trong khu nhà để ra đến phố. Tiểu Vy ôm chặt lấy Hàn Dân Khê vì cô sợ ngã. Từ nhỏ cô đã rất sợ phải thấy máu. Mặc dù chỉ chảy máu một xíu thôi là cô đã khóc long trời lở đất rồi. Có lần cô chạy theo Hàn Dân Khê vì thấy cậu đang thả diều bay lên, nhưng không may bị vấp ngã xuống mặt đường. Đầu gối bị trầy rồi bắt đầu gỉ máu. Thế là cô la toáng lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng đến nỗi Hàn Dân Khê không kịp cõng cô về luôn.
"Đã nói không ôm mà." Hàn Dân Khê mở miệng cười. Một lời chế giễu vô cùng hợp lí của Dân Khê cuối cùng cũng làm Tiểu VY phải ngượng.
Nhưng dù có ngượng ngùng cách mấy thì cô vẫn không quên cãi lại mấy câu cho có lệ mới chịu thôi, mặc kệ là cãi thắng hay thua "Không sợ té thì còn lâu mới ôm cậu."
"Sau này đừng phơi đồ ngoài ban công nữa. Đầu óc cậu chả nhớ gì tới mưa mà cũng không nhớ lấy dô."
"Ơ, sao cậu biết, đồ tớ ướt nên không có đồ mặc."
"Cậu nghĩ mười mấy năm chơi chung mà tớ không hiểu cậu à?"
"Cũng đúng nhờ."
"Sáng nay mà có cô ở nhà là cậu bị la là cái chắc." Hàn Dân Khê cười lên.
"Không được nói với mẹ tớ." Tiểu Vy hung dữ cảnh cáo.
"Cậu đang đe dọa tớ à?"
"Cậu thử xem. Tớ sẽ nói bí mật của cậu cho cả lớp nghe luôn."
Nghít.. xe thắng lại. "Tới rồi đây." Khung cảnh đã thay đổi, không gian ở đây thật náo nhịp, rộn ràng. Cả một con phố ngập tràn đồ ăn ngon và lạ. Xung quanh toàn là tiếng buôn bán và bắt mắt hơn là tất cả những quán ăn đều được trang trí rất đẹp mắt, lung linh luôn. Đích đến của buổi sáng này là tiệm phở ngon nhất con phố ở đây. Và cuối cùng thì cũng đã tới rồi. "Cô ơi, cho cháu hai tô phở ạ." Tiểu Vy chạy nhanh vào quán gọi đồ ăn liền.
"Cậu đói lắm hả?" Hàn Dân Khê hỏi.
"Đương nhiên rồi, thường ngày đi học năm giờ rưỡi tớ đã ăn sáng. Nay tới sáu giờ mấy rồi." Tiểu Vy xoa xoa cái bụng đang xẹp của cô.
"Ai biểu cậu ngủ nướng."
Hàn Dân Khê lấy tay đang xoa bụng của Tiểu Vy xuống, bởi xung quanh biết bao ánh mắt đang nhìn hai cô cậu. Sự quan tâm ngày càng được thể hiện rõ qua từng hành động, cử chỉ và lời nói của Hàn Dân Khê.
"Có phở rồi kìa, ăn thôi." Tiểu Vy mừng rỡ.
* * *
"Wow phở ở đây ngon thật đấy." Mới mười phút mà Tiểu Vy đã ăn xong tô phở của mình. Vừa lau miệng vừa khen không ngớt.
"Cậu lên được giỏi tớ sẽ bao cậu ăn ở đây bất cứ lúc nào cậu muốn." Hàn Dân Khê hứa.
"Được thôi, Khê ca ca."
"Mắc ói."
"Haha."
Chiếc xe đạp ấy lại cùng hai bạn về nhà. Hàn Dân Khê và Lý Phương Vy quyết định vào phòng của Hàn Dân Khê học. Vì ở đấy yên tĩnh hơn nhà Tiểu Vy. Máy điều hòa được mở, không gian thì lại rộng rãi, khung cảnh ngoài cửa sổ thì thật đẹp. Đúng là một không gian thích hợp cho việc tu luyện của Tiểu Vy.
"Tớ muốn học văn trước."
Tiểu Vy lựa chọn. Nhưng thật sự đối với cô mà nói học văn hay toán thì cái nào cũng là con đường chết. Chọn đại một môn cho rồi. Dù là cô học văn giỏi nhưng với sự làm biếng lúc này thì cầm cuốn sách văn lên có khác gì cuốn toán đâu.
"Không được, bình thường cậu đã giỏi môn văn rồi. Bây giờ tớ sẽ giảng toán cho cậu."
"Được thôi, sao cũng được, dù gì mình đều cân được hết." Tiểu Vy tự tin trả lời. Sự tự tin ấy không bao giờ thiếu trong người cô, dù là bất kì hoàn cảnh nào đi chăng nữa cô vẫn luôn lạc quan yêu đời và tự tin tràn trề luôn.
"Cậu chắc chứ?"
"Chắc."
"Được bắt đầu thôi."
Bầu trời xanh quả thật là một phong cảnh đẹp, những làn gió cứ thế mà kéo nhau ùa vào phòng của làm Tiểu Vy bắt đầu ngơ ngẩn trước bài giảng của Hàn Dân Khê.
Một tiếng sau. "Khò khò." Là tiếng ngáy của Tiểu Vy.
"Bốp." Hàn Dân Khê búng vào đầu cô một cái thật mạnh.
"Ấy dá." Tiểu Vy giật mình.
"Hồi nãy cậu chắc chắn lắm mà, học hành chăn chỉ rồi giờ ngủ vậy đó hả?" Hàn Dân Khê bắt đầu tức giận.
"Tự nhiên cậu đọc mấy số đó quoài, tớ không kìm được cơn buồn ngủ."
"Đủ rồi, cậu về nhà đi." Hàn Dân Khê đã giận thật sự chỉ tay ra cửa nói.
"Thôi thôi mà Tiểu Khê cho tớ một cơ hội nữa thôi. Tớ hết buồn ngủ rồi, tớ sẽ học hành chăm chỉ mà. Hồi nảy là trang ba mươi lăm phải hông để tớ lật lại nè." Tiểu Vy xoa xoa Hàn Dân Khê rồi lật lại tập sách kiếm trang vừa học.
"Sao tớ kiếm quoài không thấy vậy? Câu hồi nảy không phải câu này." Tiểu Vy giả vờ kiếm không thấy.
"Tiểu Khê Khê à, kiếm giúp tớ đi mà, năn nỉ đó nha nha. Một ly cà phê." Tiểu Vy chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu.
Từng trang từng trang sách đang được Hàn Dân Khê lật lại. "Đây, không cần cà phê của cậu."
"Tớ biết cậu là tốt nhất mà, không nỡ bỏ rơi tớ đâu đúng hông?" Tiểu Vy chăm chú nhìn vào sách.