Hàn Dân Khê chở Lý Phương Vy chạy qua những con đường rợp bóng cây xanh. Thật là một cặp thanh mai trúc mã đáng ngưỡng mộ. Biết bao nhiêu người ước có một thanh mai trúc mã cùng đi chơi cùng đi học cùng vui đùa sớm tối có nhau mà chẳng được. Thật là ngưỡng mộ họ vô cùng.
"Mát quá đi.. A.."
Tiểu Vy ngồi yên sau dang rộng hai tay hít thở không khí và nói to. Gió thổi vào miệng khiến cô mát đến nổi rát cổ và sức gió quá mạnh. Nếu không ngậm miệng lại thì thế nào cô cũng sẽ đau bụng cho xem.
"Mọi người đang nhìn cậu đấy."
Hàn Dân Khê cười khẽ nhắc nhở. Nụ cười tỏa nắng ấy chỉ xuất hiện khi cậu ở bên Lý Phương Vy thôi.
"Đâu, có ai nhìn mình đâu?" Tiểu Vy bỏ hai tay xuống nhìn hai bên đường.
"Tớ sợ lát nữa người ta nhìn thấy bảo cậu là người điên mất. Tự nhiên đang đi trên đường đông người như vậy mà lại hét to lên."
"Hứ.." Tiểu Vy hỉnh mũi và đánh vào lưng Hàn Dân Khê một cái. Coi như phạt vì dám trêu cô.
Sự thoải mái và niềm vui của Hàn Dân Khê hầu hết nằm ở Tiểu Vy tựa như khối lượng của nguyên tử nằm hết trong hạt nhân.
"Ấy dá đau." Hàn Dân Khê phản ứng.
"Đáng đời."
"Cậu có phải con gái hông vậy. Ra tay mạnh thế này."
"Tớ không phải con gái thì cậu không phải con trai rồi, hí hí hí." Tiểu Vy chọc ghẹo.
"Nghít.." Hàn Dân Khê bóp thắng.
Tiểu Vy úp mặt vào lưng Hàn Dân Khê vì thắng quá bất ngờ cô chưa kịp bám chặt.
"Tới nơi rồi ten ten." Hàn Dân Khê hô lên.
"Oa, nhộn nhịp thế."
"Đây là chợ đêm đấy."
"Sao cậu biết chỗ này hay vậy?"
"Lần trước ba mình chở ngang, nên thấy thôi."
"Mới thấy cậu cũng có ích đấy Hàn Dân Khê còn biết kiếm cho mình một chỗ vừa chơi vui lại nhiều đồ ăn nữa chứ." Tiểu Vy vỗ tay khen Hàn Dân Khê.
"Đợi mình gửi xe rồi đi ăn." Hàn Dân Khê nói xong liền chạy đến chỗ gửi xe dành riêng cho học sinh, sinh viên.
Hàn Dân Khê vừa gửi xe xong, Tiểu Vy đã móc mình vào tay Hàn Dân Khê và kéo đi: "Đi thôi, đồ ăn ta tới đây."
"Cô ơi cho cháu hai dĩa cơm sườn ạ." Hàn Dân Khê gọi cô phục vụ.
"Ăn xong rồi mình đi chơi nha." Tiểu Vy rủ rê năn nỉ.
"Được thôi, nhưng phải về trước 7 giờ đó." Hàn Dân Khê trả lời.
"Cơm sườn tới đây.." Cô phục vụ mang cơm ra.
"Cảm ơn cô ạ."
"Cho cậu." Hàn Dân Khê gắp một miếng thịt cho Tiểu Vy.
"Bỏ vào miệng tớ đi, a.." Tiểu Vy mở miệng chờ thịt.
"Lớn rồi mà cứ như con nít." Vừa nói Hàn Dân Khê vừa đút miếng thịt vào miệng Tiểu Vy.
Hai người hí ha hí hửng ăn hết dĩa cơm với một tâm trạng vô cùng thoải mái tại một nơi náo nhiệt như vầy. Tiểu Vy rất thích không gian nhộn nhịp. Cả Hàn Dân Khê cũng khá thích thú. Hàn Dân Khê khi trên lớp và khi đi chơi là hai người hoàn toàn khác nhau đấy.
"Cậu chơi ném vòng đi." Tiểu Vy nhìn thấy trò ném vòng lấy gấu bông bên kia liền kéo Hàn Dân Khê chạy lại.
"Con nào?" Hàn Dân Khê bình thản hỏi Tiểu Vy cứ như là chắc chắn ném vào vậy.
"Tớ muốn con màu vàng kia." Tiểu Vy chỉ vào con cô thích.
"Vù.." Chiếc vòng của Hàn Dân Khê ném thật sự bay thẳng vào con gấu màu vàng ấy, động tác thật nhanh gọn lẹ không cần ném thử.
"Hay, hay." Mọi người xung quanh khen ngợi.
"Tiểu Vy qua đây." Hàn Dân Khê vẫy vẫy tay kêu Tiểu Vy.
"Cái gì?"
Hàn Dân Khê cài lên đầu Tiểu Vy một chiếc lược cài hình tay thỏ rất dễ thương. "Lúc nảy tớ thấy nó rất đẹp nhưng sao cài lên đầu cậu thì lại xấu thế nhờ."
"Tớ thấy đẹp mà. Suốt ngày chỉ biết chê tớ." Tiểu Vy lấy một lược cày hình tai mèo cày lên cho Hàn Dân Khê. "Cài lên cho giống tớ này."
"Tớ đẹp trai thì cài cái gì lên mà chả đẹp." Hàn Dân Khê nghênh mặt.
"Ai nhập cậu ấy nhờ?"
"Lây cậu đấy."
"Tớ muốn chơi ném bóng." Tiểu Vy chạy lại chỗ chơi ném bóng vào rổ.
"Được không đấy?" Hàn Dân Khê bỏ tay vào túi đứng tựa vào cột hỏi.
"Đừng đùa chứ chơi trò này dễ ợt."
Năm phút sau. "Ơ, sao thế này tớ ném chã được quả nào vô." Tiểu Vy cầm trái banh thứ mười lên và nói.
"Đưa tớ, cậu ném nữa chắc tới mai mới được chơi trò khác."
"Wow, vào rồi vào rồi." Tiểu Vy vỗ tay ngưỡng mộ nhìn Hàn Dân Khê.
"Bạn trai cô giỏi thật đấy." Ông chủ trò chơi vừa đem gấu bông mà Hàn Dân Khê lấy được cho Tiểu Vy và nói.
"Không phải không phải." Tiểu Vy lắc đầu.
"Bọn cháu còn là học sinh đấy ạ. Bọn cháu đi đây." Nói xong Hàn Dân Khê cặp cổ Tiểu Vy đi sang trò chơi khác.
"Tớ đói nữa rồi." Tiểu Vy xoa xoa bụng nói.
"Chúng ta đi mua bánh bao." Hàn Dân Khê lên tiếng.
"Đồng ý ngay, đi ăn bánh bao Tiểu Khê thôi." Tiểu Vy mừng rỡ.
Thấy bánh bao là mắt Tiểu Vy sáng như đèn ô tô. Ngoài ba mẹ ra cũng chỉ có Hàn Dân Khê mới biết Tiểu Vy thích ăn bánh bao, lúc nào cậu cũng mua bánh bao về cho Tiểu Vy, nên Tiểu Vy luôn gọi bánh bao Tiểu Khê mặc kệ là tiệm nào bán.
Suốt cả một buổi hai người cứ la cà hết gian hàng này đến gian hàng nọ cuối cùng Tiểu Vy mang một đống gấu bông về nhà. Nhiều gấu bông như vậy nên Tiểu Vy ghé xin một cái bọc to rồi cầm. Hàn Dân Khê lại chở Tiểu Vy về nhà quay lại đoạn đường lúc nãy.
"La lá la la.." Tiểu Vy hát rêu rao.
"Giờ này ít người, có hát cũng không sao." Hàn Dân Khê nói.
"Chợ đêm thật tuyệt vời, tối nay về sẽ ngủ rất ngon đây." Tiểu Vy la lên.
Con đường này lại thêm một lần nữa đánh dấu từng ngày tháng trưởng thành của hai người họ.