Đỗ Bảo Tuyền nghe con gái nói thì liếc chị dâu một cái sắc lạnh, nhỏ giọng nói với Minh Hiểu Khê.
“Thằng Bách bị cảnh sát bắt đi rồi, con ăn nhanh chút gì rồi đến đồn cảnh sát xem tình hình thế nào đi. Mọi người ở đây cũng đang lên đấy rồi…”
“Ăn, ăn, giờ nào rồi còn ăn với uống hả? Thím bảo nó đến đồn cảnh sát luôn đi chứ, không ăn một bữa cũng không chết được đâu…”
Tiếng Đặng Tuyết Trinh xa xả truyền đến. Đỗ Bảo Tuyền vô cùng khó chịu, sẵng giọng nói lại.
“Con chị bị cảnh sát bắt lại bắt con em nhịn cơm làm gì?”
“Thím nói thế mà nghe được à, đấy là anh của nó, nó không thấy lo lắng hả?”
“Thằng Bách làm sai bị cảnh sát bắt thì cũng bắt rồi, con gái em có đến đấy cũng bảo họ thả người ngay được chắc!”
“Thím…”
Tiếng hai người cãi nhau truyền tới, nghe thấy Đặng Tuyết Trinh đuối lý không thể cãi lại, Minh Hiểu Khê vô cùng vui vẻ.
“Mẹ, vậy con ăn chút gì đã nhé, con hơi đói rồi ạ…”
“Ừm, ăn đi con… Cứ bình tĩnh mà ăn, không phải vội…”
Minh Hiểu Khê tắt điện thoại, rung đùi bình thản tiếp tục uống nước.
Nguyễn Nhã Phương không nhìn được tò mò mà hỏi cô.
“Này! Người nhà cậu có chuyện gì à?”
Minh Hiểu Khê gật đầu, cười đầy sự ma mị.
“Người anh họ ở nhà tớ bị cảnh sát bắt rồi!”
“Bị bắt rồi? Vì tội gì vậy?”
Phạm Lan Anh kinh ngạc hỏi.
Minh Hiểu Khê khẽ nhún vai.
“Không biết nữa… Hình như là có dính đến chất cấm gì đó…”
“À! Vậy thì xong con ong rồi!”
Bốn cô gái còn lại nhìn nhau như hiểu ra vấn đề.
“Thôi! Mình đi trước đây, đến xem chuyện gì đang xảy ra, hóng một chút cho vui…”
Minh Hiểu Khê uống hết cốc nước, đứng dậy xách đồ vẫy tay chào tạm biệt mấy cô bạn của mình rồi rời đi.
Khi cô đến đồn cảnh sát thì chỉ thấy Minh Thu Hiền đang ngồi bấm điện thoại ở một góc, bên cạnh cô ta là một người đàn ông tầm ngoài 30.
Nhìn thấy Minh Hiểu Khê, Minh Thu Hiền liền buông điện thoại xuống, chạy đến chỗ cô.
“Em đến rồi sao? Có mang theo tiền không?”
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt, vô tội nhún vai.
“Tiền nào ạ? Em làm gì có tiền.”
Minh Thu Hiền nghe cô nói thì hai mắt trợn ngược.
“Không có tiền thì mày đến đây làm gì?”
Minh Hiểu Khê lại càng vô tội hơn.
“Thì bố mẹ chị bảo em phải đến mà…”
“Mày…”
Minh Thu Hiền muốn mắng người nhưng lại e ngại đây là đồn cảnh sát, vậy là cô ta lại hạ giọng.
“Vậy mày có vao nhiêu tiền ở đây, mau đưa cho tao…”
“Sao em lại phải đưa tiền cho chị chứ?”
Minh Hiểu Khê nhàn nhã ngồi xuống một chiếc ghế ở gần đó, chẳng quan tâm mà trả lời cô chị họ ngang ngược, không lý lẽ của mình.
Minh Thu Hiền tức giận nhưng lại không thể phát tiết, chỉ có thể ôm một cục tức trở lại ghế ngồi, lầm bầm.
“Nhìn cái mặt là thấy hãm rồi.”
Minh Hiểu Khê không để ý đến cô ta, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đoàn Trường Sinh.
Hiểu Khê: “Hôm nay em không ăn cơm ở nhà, cũng sẽ về muộn đấy…”
Đoàn Trường Sinh: “Em đi đâu vậy?”
Hiểu Khê: “Em đi mua sắm với mấy người Lan Anh, cũng cùng họ ăn rồi, hiện tại đang ở đồn cảnh sát chơi!”
Đoàn Trường Sinh: “Có chuyện gì vậy? Sao lại đến đồn cảnh sát?”
Hiểu Khê: “À! Cũng không có gì đâu, anh đừng lo, chỉ là Minh Gia Bách bị cảnh sát bắt, bên nhà làm um lên bắt em đến đây ý mà.”
Đoàn Trường Sinh: “Em chỉ là một cô gái nhỏ không quyền, không thế, họ bắt em đến đó làm gì?”
Hiểu Khê: “ICon thở dài, lắc đầu.”
Hiểu Khê: “Em không biết, em chỉ đến và đang ngồi chơi thôi…”
Đoàn Trường Sinh: “Bó tay…”
Đoàn Trường Sinh: “Anh qua đó đón em nhé!”
Hiểu Khê: “Không cần đâu, lát nữa chắc bố mẹ em cũng đến, em sẽ về với hai người họ…”
Đoàn Trường Sinh: “Anh biết rồi!”
Minh Hiểu Khê ngồi nghịch điện thoại rất lâu mới thấy người nhà mình đến.
Vừa vào cửa Đặng Tuyết Trinh đã gào lên.
“Con trai tôi đã phạm tội gì mà các anh lại bắt nó chứ?”
Trụ sở cảnh sát đang yên bình thì bị tiếng gào như heo bị chọc tiết này của bà ta làm cho náo loạn.
Một đồng chí cảnh sát đi tới, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói sắc lạnh.
“Đề nghị bà giữ trật tự, đây là cơ quan nhà nước…”
Đặng Tuyết Trinh quen thói chua ngoa, nhìn chàng cảnh sát trẻ trước mặt thì hoàn toàn không coi ra gì, tiếp tục gào lên.
“Sao nào, bắt giữ trái phép con trai của tôi còn không cho tôi khiếu nại hả? Muốn dùng quyền ép người hả? Tôi đây cóc có sợ nhé…”
Đồng chí cảnh sát nhíu chân mày, giọng nói càng thêm phần sắc bén.
“Đề nghị bà không được nói lung tung, làm ảnh hưởng đến uy tín của cơ quan nhà nước…”
“Tôi cứ nói đấy, các người muốn cấm dân lên tiếng hả?”
“Nếu chị còn như thế này nữa chúng tôi sẽ bắt chị về tội cố ý gây rối trật tự, dùng lời lẽ không đúng sự thực bôi nhọ danh dự của cơ quan nhà nước…”
Đồng chí cảnh sát sống lưng thẳng tắp, giọng nói mang đầy uy lực.
Minh Đình Huy kéo vợ lại, vằn mắt quát.
“Bà có thôi đi không! Không nhìn xem đây là chỗ nào mà kêu la, nói năng xằng bậy, xiên xỏ như vậy, chán ăn cơm nhà rồi hả?”
Bị chồng quát cuối cùng Đặng Tuyết Trinh cùng lấy lại được một chút mạch não, lập tức im miệng lại đứng ra sau chồng.
Thấy người đã yên tĩnh lại không còn nói mấy lời chói tai nữa, lúc này đồng chí cảnh sát mới lên tiếng.
“Các vị là người nhà của Minh Gia Bách?”
“Đúng vậy ạ? Không biết con trai nhà chúng tôi đã bị bắt vì tội gì ạ?”
Minh Đình Huy cẩn thận hỏi.
Đồng chí cảnh sát nhìn mấy người nhà, khẽ thở dài.
“Minh Gia Bách bị bắt vì tội tàng trữ và sử dụng chất kích thích. Tội đánh bạc và tổ chức đánh bạc…”
“Sao? Sao lại có thể như vậy chứ!”
“Bụp…”
Đặng Tuyết Trinh nghe được những gì người cảnh sát nói thì sợ hãi, lảo đảo ngã thụp xuống sàn nhà.
Mọi người còn lại thì nhìn nhau đầy sự kinh ngạc.
Minh Hiểu Khê lúc này thật muốn nói cho họ biết đây, thông tin rất chính xác do cô cung cấp cho cảnh sát.
(còn tiếp)