Minh Hiểu Khê đi ra bên ngoài vẫn không thể ngừng được cười.
Đỗ Nguyên Khang hận không thể đấm cho cô mấy cái.
Cùng ngày hai người Minh Hiểu Khê và Lục Trình đi theo đến bệnh viện để thực tập lâm sàng luôn.
Bệnh nhân đầu tiên họ đến thăm chính là mẹ của Hiệu trưởng.
Bà cụ đã hơn 100 tuổi nằm trên giường bệnh chăm sóc đặc biệt.
Ông Tư kiểm tra cho bà cụ xong liền quay sang nói với Minh Hiểu Khê.
“Con đến kiểm tra xem bà cụ có những vấn đề gì nào.”
Minh Hiểu Khê đi tới bắt đầu kiểm tra cho bà cụ, sau khi kiểm tra một lượt cô mới nói.
“Bà cụ tuổi đã cao, có nhiều thay đổi ở hệ thần kinh trung ương như giảm trọng lượng của não, tỷ trọng của chất trắng và chất xám thay đổi, tổng lượng neuron giảm mạnh và số lượng mảng lão hóa tăng lên.
Quả tim của bà to hơn và chiếm một thể tích lớn trong lồng ngực. Hệ thống các nút xoang, phát xung điện điều chỉnh nhịp tim cũng bị ảnh hưởng bởi những biến đổi giải phẫu. Các van tim bị calci hóa và trở nên xơ cứng, dẫn tới ngăn cản khả năng đóng khít và gây ra bệnh lý về van tim.”
Minh Hiểu Khê nói một hơi khá dài, Ông Tư nhìn cô hài lòng gật đầu.
Ông nhìn sang Lục Trình.
“Cậu lên kiểm tra xem…”
“Em…”
Lục Trình đứng cách giường bệnh một khoảng khá xa không dám đến gần.
Ông Tư nhìn anh khẽ phất tay.
“Thôi, bỏ đi. Cứ từ từ rồi khắc được thôi.”
“Em xin lỗi giáo sư…”
Lục Trình ấp úng, mặt đỏ nựng, hổ thẹn không dám ngẩng đầu.
Ông Tư xua tay.
“Không sao…”
Ông vỗ vai Lục Trình, cười hiền từ, động viên.
“Sau này đều là người một nhà, cứ gọi theo bọn Hiểu Khê, gọi ông nội cho nó thân thiết, đừng có giáo sư nọ, giáo sư kia, nghe muốn nhức cái đầu lắm…”
“Dạ… Nhưng…”
Lục Trình đầu vẫn cúi thấp, ấp a ấp úng không nói thành lời. Nhưng nếu để ý kỹ có thể thấy anh đang vui vẻ đến kích động muốn nhảy lên.
“Gọi ông nội đi…”
Minh Hiểu Khê đẩy đẩy anh một cái.
Lục Trình nhìn cô, lại nhìn Ông Tư, cuối cùng hít vào một hơi, lấy hết can đảm một đời mà gọi.
“Ông nội…”
“Ừm… Ngoan…”
Ông Tư xoa đầu anh, gật đầu.
Lục Trình ngây ngô cười cười, đầu ngẩng lên cao nhìn ông đầy sự kính trọng.
Người ta vẫn luôn nói oan gia ngõ hẹp.
Khi ông trò Minh Hiểu Khê đi ra khỏi phòng bệnh của mẹ hiệu trưởng, thì gặp một đoàn người khá đông cũng đi đến bên này, người dẫn đầu của bọn họ là một bác sĩ người Mỹ cũng khá lớn tuổi.
Vừa nhìn thấy bọn họ người Mỹ kia đã lên tiếng.
“Haha… Tôi còn tưởng mình nhìn lầm hoá ra là Lão Tư. Đã lâu không gặp ông…”
Ông Tư nhìn người nọ bình tĩnh chào hỏi lại.
“Chào Alex… Đã lâu rồi không gặp lại anh…”
Đào Mộng Điệp đứng ở sau Alex đi lên, phía trước, cô ta cười hướng Ông Tư nói.
“Chào giáo sư, hôm nay gặp giáo sư ở đây em xin được cảm ơn thầy…”
Ông Tư nhìn cô ta, ánh mắt hơi nheo lại cười nhưng không trả lời.
Đào Mộng Điệp che miệng cười duyên.
“Em phải cảm ơn thầy vì thầy đã không nhận em để em có cơ hội được gặp và trở thành học trò của giáo sư Alex…”
Ông Tư bình tĩnh nhìn cô ta, gật đầu.
“Tôi thấy cô rất hợp để làm học trò của Alex…”
Thấy ông điềm tĩnh như vậy hai tay Đào Mộng Điệp siết chặt, hận không thể đánh người.
“Chúng ta đi thôi…”
Ông Tư không để ý nhiều đến mấy người kia, xoay người nói với mấy người Minh Hiểu Khê, rồi rời đi.
Thấy bọn họ như vậy Alex khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Hừ! Để xem các người hống hách được đến bao giờ…”
Minh Hiểu Khê khẽ huých cùi trỏ với Đỗ Nguyên Khang.
“Ông nội với cái người Alex kia có thù oán gì à? sao em không biết?”
Đỗ Nguyên Khang hơi lắc đầu.
“Ừm… Thù oán thâm sâu…”
Minh Hiểu Khê gật đầu.
“Haizzz… Nhìn là biết rồi…”
“Biết là tốt, sau này em gặp những người kia thì đừng đối cứng với bọn họ nhớ chưa?”
Đỗ Nguyên Khang không nhịn được mà nhắc nhở cô một câu.
Minh Hiểu Khê khẽ gật đầu.
“Đã biết.”
Minh Hiểu Khê theo ông Tư một ngày ở bệnh viện đến mệt nhoài, không có thời gian kiểm tra camera.
Buổi tối trở về mới có thời gian để xem. Nhìn những hình ảnh trên màn hình mà máu cô sôi lên sùng sục.
Trên màn hình Minh Gia Bách dẫn theo một nhóm bạn đi vào trong nhà, bọn họ bắt đầu bày bừa, hút thuốc, uống rượu…
“Haha… Các anh em cứ tự nhiên đi, thoải mái đi…”
Tiếng Minh Gia Bách hào phóng truyền ra.
Mấy người bạn của hắn ta vô cùng phấn khích sờ chỗ nọ mó chỗ kia.
“Bách… Chỗ ở của cậu tốt thật đấy. Không nghĩ đến nhà cậu lại có tiền như vậy…”
“Chuyện, thiếu gia anh đây đâu thiếu thứ gì. Mái thoải đi anh em.”
Hắn vừa hô vừa lôi ra một túi nhỏ có mấy viên thuốc ném cho những người kia.
“Hàng mới về đấy…”
“Oa! Anh Bách thật hào phóng…”
“Đi theo anh Bách không lo chết đói rồi…”
Tiếng nịnh nọt của đám đàn em vang lên rầm trời.
“Đi, chúng ta đến ngõ 88, anh Sáu đang chờ. Đến đó tha hồ mà soã. Ở đây không an toàn, con nhỏ em họ tao lúc nào cũng có thể về, bà chị tao lần trước ăn quả đắng với nó rồi đấy…”
“Sợ gì, để nó về, bọn em đè nó ra chơi rồi quay lại video, lúc đó bảo gì nó chả phải nghe…”
Một tên đầu đỏ cười lớn lên tiếng.
Minh Gia Bách đá hắn một cái, cười lạnh.
“Bọn mày không ăn nổi nó đâu, đừng chơi ngu… Đi thôi…”
Minh Hiểu Khê hài lòng, yên lặng thu lại video.
“Xem như Minh Gia Bách vẫn còn có não…”
Cô cười xấu xa, nặc danh báo án với cảnh sát.
Xong xuôi mới cười lớn.
“Haha… Hôm nay trời đẹp quá, thích hợp để tiêu tiền…”
Nói rồi cô nhắn tin cho nhóm bốn cô bạn của mình rủ bọn họ đi shopping.
“Ê! Sao hôm nay lại muốn rủ hội này đi ra ngoài mua sắm vậy? Lạ ghê ta!”
Nguyễn Hương Giang khoác vai Minh Hiểu Khê cười nói.
Minh Hiểu Khê liếc cô bạn một cái.
“Có lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ sói…”
“Haha… Bạn Hiểu Khê của chúng ta là tốt nhất…”
Đỗ Thu Hoài che miệng cười.
“Các cậu thật là không hiểu lòng tốt của bạn Hiểu Khê rồi… Không có chuyện gì sao một người bận rộn như bạn ấy lại muốn cùng chúng mình đi mua sắm chứ.”
Nguyễn Nhã Phương ở bên cạnh trêu theo.
“Các cậu đã nói đúng lại còn nói to như vậy làm gì!”
“Haha…”
Mấy người đồng thanh cười lớn. Minh Hiểu Khê nhìn đám bạn đáng ghét của mình, lần đầu tiên cô biết hối hận khi rủ bọn họ đi mua sắm…
Như những lần hẹn nhau trước bọn họ bắt đầu đi vào ổn khu quần áo nữ nhiều màu sắc, đến những gian giày dép, túi xách và mỹ phẩm…
Chọn lựa nửa ngày trời cuối cùng mọi người cũng có chiến lợi phẩm của riêng mình.
Điểm dừng chân cuối cùng của bọn họ chính là một nhà hàng gần đó.
Minh Hiểu Khê vừa ngồi xuống bàn, nước còn chưa kịp uống đã nhận liên tù tỳ mấy cuộc điện thoại.
Nhìn là của Minh Thu Hiền, hai vợ chồng bác cả, cô chỉ mỉm cười sau đó chuyển sang im lặng không nghe máy.
“Ai gọi cậu nhiều vậy?”
Phạm Lan Anh nhịn không được tò mò hỏi.
Minh Hiểu Khê chỉ mỉm cười, trả lời.
“Những người không quan trọng luôn làm phiền người khác ý mà…”
Phạm Lan Anh như nghĩ đến chuyện gì, tiếp tục hỏi.
“Là mấy người nhà bác cả giá trị cực phẩm của nhà cậu à?”
“Cậu đoán rất giỏi, có thể đi làm thầy bói được rồi…”
Minh Hiểu Khê trêu lại cô bạn.
Phạm Lan Anh bĩu môi.
“Bói toán cái con khỉ khô ấy, liếc mắt là biết đó là người nhà của cậu rồi. Nếu là kẻ khác thì đã bị cậu chửi cho sấp mặt chứ ở đó mà gọi nhiều.
Còn người trong nhà cậu, người bị cậu coi là không quan trọng chỉ có mấy người cực phẩm kia thôi…”
Minh Hiểu Khê suýt nữa bị những suy luận này của cô bạn làm cho sặc cả nước. Cô giơ ngón tay cái với Phạm Lan Anh.
“Cậu là đệ tử của Conan… Suy luận rất đỉnh…”
Phạm Lan Anh hừ mũi khinh thường, cô gái này là đang trào phúng cô là cái chắc, thật đáng ghét…
Minh Hiểu Khê vẫn thản nhiên, chậm rãi thưởng thức cà phê.
Khi thức ăn được mang lên cô cùng các bạn của mình ăn uống vui vẻ ngút trời lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của mình…
Cô vừa ăn xong thì mẹ của cô gọi điện đến, Minh Hiểu Khê bình tĩnh lau tay rồi nghe máy.
“Alo, mẹ ạ!”
“Hiểu Khê hả? Con đang ở đâu vậy?”
Tiếng mẹ cô mang theo đầy sự lo lắng truyền đến.
Minh Hiểu Khê có chút chột dạ đưa tay sờ mũi, giọng nói nhẹ nhàng.
“Hôm nay con được nghỉ sớm nên hẹn cùng mấy người bạn đi mua sắm, ăn uống và tụ họp ạ…”
Cô vừa dứt lời bên kia đã có tiếng bác dâu cả Đặng Tuyết Trinh truyền tới, the thé như muốn xé thủng màng nhĩ.
“Nghe xem, nghe xem… Trong nhà anh nó đang gặp chuyện mà nó còn rảnh rỗi đi mua sắm, đi ăn đấy… Thật không biết nó có tim không nữa…”
Tiếng Đỗ Bảo Tuyền nói lại Đỗ Tuyết Trinh.
“Chị thôi đi, con bé nó ở bên ngoài, làm sao nó biết con chị xảy ra chuyện gì mà trách nó chứ. Con bé cũng phải có cuộc sống riêng, có bạn bè của nó, chị nói như thế mà nghe được à!”
Tiếng Đặng Tuyết Trinh sẵng giọng, hừ lạnh.
“Thế thím thử hỏi nó xem tại sao tôi với bác nó, còn có cả cái Hiền gọi cho nó, nó đều không nghe máy, chỉ khi thím gọi nó mới nghe.”
Minh Hiểu Khê cười cười, cô rất muốn cười to, thẳng thắn mà cãi lại bà bác dâu này một câu, đấy là cháu thích, được không ạ, nhưng mà cô nhịn.
Minh Hiểu Khê giả vờ kinh ngạc hô lên.
“Ở nhà có chuyện gì sao hả mẹ? Khi nãy con mua sắm vì là có khuyến mại nên người đông ồn ào quá không có nghe thấy chuông điện thoại.
Bây giờ bọn con đến nhà hàng đang định gọi món thì thấy mẹ gọi, con còn chưa có ăn gì luôn ý…”
Bốn cô bạn nhìn bàn thức ăn sạch bách trước mặt, đồng thời tri kỷ tặng cho Minh Hiểu Khê một like.