Loan Mộng đột nhiên muốn biết nếu có một ngày cô và Thượng Quan Thành thật sự đến với nhau thì sẽ có kết quả gì? Vấn đề này trước giờ cô chưa từng nghĩ tới, nhưng hôm nay, nhìn Giang Thần Hi ân cần chăm sóc Tɦẩʍ ɖυy Nhiên như vậy, trong đầu bỗng dưng có suy nghĩ đó.
"Ưʍ... Sao thế..." Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nỉ non, xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, sau đó ngơ ngác nhìn Loan Mộng.
Đôi mắt vốn hồng hồng, nhìn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên ngây ngô lúc này thật sự rất giống một con thỏ nhỏ, có điều, rõ ràng mới trước đó cô còn là sói xám, giây tiếp theo đã biến thành con thỏ ngây thơ. Tɦẩʍ ɖυy Nhiên như vậy sao có thể không khiến Giang Thần Hi mê muội?
Thượng Quan Thành thầm nghĩ như vậy, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng, nhân lúc Tɦẩʍ ɖυy Nhiên không chú ý, anh cầm di động chụp cô một cái, thuận tiện cũng chụp lén Loan Mộng.
"Đến nhà rồi..." Lúc nói chuyện, Loan Mộng hoàn toàn tập trung vào Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, nào chú ý tới Thượng Quan Thành đang làm gì.
Tuy chỉ là góc mặt, nhưng Thượng Quan Thành cũng cảm thấy đủ.
"A... Nhanh thế sao! Sao tớ lại ngủ quên mất!" Thái độ mờ mịt của Tɦẩʍ ɖυy Nhiên giống hệt như không hề hay biết Giang Thần Hi vừa xuất hiện, cô vò đầu, xuống xe, ra sau cốp xe lấy chiến lợi phẩm của họ.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên giống như được tiêm máu gà, đứng trước mặt chiếc Ferrari của Thượng Quan Thành, ra lệnh cho anh: "Mở cốp xe ra!"
"Em..." Thượng Quan Thành nhìn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên qua cửa sổ, nếu không phải Loan Mộng ở đây, anh chắc là đã không nhịn được mà đánh cô một trận, tuy rằng bản thân không đánh con gái, nhưng không có nghĩa không thể thay đổi nguyên tắc này, anh không phải như Giang Thần Hi suy nghĩ nhiều như thế.
Trơ mắt nhìn anh em của mình làm nhiều điều cho cô ấy như vậy, mà cô ấy lại không hề hay biết, thật đúng là khiến người ta tức giận!
"Em... Em làm sao, em tốt lắm..." Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nhìn ánh mắt muốn gϊếŧ người của Thượng Quan Thành, cảm thấy thật buồn cười! Tại sao anh ta lại nổi giận chứ? Rõ ràng là anh ta gây chuyện trước!
Thượng Quan Thành mở cốp xe, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên không nói gì cả, kéo Loan Mộng đi lấy quần áo, sau đó bảo Loan Mộng lên lầu với mình. Loan Mộng do dự nhìn đồ trong tay, dù sao bản thân và Thượng Quan Thành chẳng có quan hệ gì, nhận nhiều quần áo anh mua thế này hình như không hợp lý lắm.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên thấy cô do dự, liền mở túi xách lấy một sấp tiền đưa cho Thượng Quan Thành.
"Em có ý gì đây?" Khoảnh khắc thấy Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đưa tiền cho mình, Thượng Quan Thành làm sao không hiểu cô có ý gì, có điều không đến mức này chứ?
"Tiền mua đồ! Cũng không thể bắt Thượng Quan thiếu gia vừa lãng phí thời gian còn lãng phí tiền bạc đúng không?" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên châm chọc.
Đến nước này, Thượng Quan Thành nào chịu ngồi yên: "Em có phải quá đáng quá không? Không phải chỉ là mấy bộ quần áo thôi sao!"
Thượng Quan Thành thừa nhận mình thật sự không hiểu con gái, không đúng, nên là không hiểu hai người Tɦẩʍ ɖυy Nhiên và Loan Mộng, nói thay đổi liền thay đổi, vừa rồi còn vui vẻ, mới chớp mắt đã nổi giận.
"Cũng đúng, vậy lần sau bồi thường cho anh!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên khẩu thị tâm phi. Có trời biết, vừa rồi cô chỉ là bất cẩn trút giận lên người Thượng Quan Thành mà thôi, may mà Loan Mộng giữ cô lại, bằng không cứ tiếp tục, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Thượng Quan Thành đúng là xui xẻo, vừa lúc đứng ngay họng súng của cô.
Vậy sau này nghĩ cách bồi thường cho anh vậy, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nghĩ.
Thượng Quan Thành bi thảm, thật sự thảm đến mức muốn khóc, tại sao người chịu tổn thương luôn là anh vậy!
"A!" Thở dài một tiếng, Thượng Quan Thành lái xe ra khỏi khu chung cư, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền cho xe dừng lại, giống như chờ đợi cái gì đó.
Quả nhiên, chưa đến hai phút, liền có người mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, mà người này ngoại trừ Giang Thần Hi thì còn là ai?
"Biết ngay là cậu còn chưa đi mà!" Thượng Quan Thành bất lực cảm thán.
Giang Thần Hi không nói gì, chỉ lấy một chai bia trong túi nilon đưa cho Thượng Quan Thành, bản thân cũng thuận tiện mở một lon. Dù vậy, anh vẫn không quên nhắc Thượng Quan Thành: "Uống ít thôi, cậu còn lái xe."
"Cậu nói đi, cậu định như vậy đến bao giờ?" Cho dù biết sẽ không có kết quả, nhưng tuổi trẻ mà, vẫn nên cố gắng một chút, tương lai mới không hối hận.
"Được rồi, lái xe đi!" Thái độ của Giang Thần Hi trước sau vẫn bình thản như vậy, giống như mọi chuyện đều không liên quan tới anh.
"Biết rồi." Thượng Quan Thành uống một hớp bia, "À đúng rồi, cho cậu chút phúc lợi, xem di động của cậu đi."
Thượng Quan Thành vừa lái xe vừa nói với Giang Thần Hi, sau đó lấy di động ra, bấm bấm vài cái.
Ting.
Chuông di động vang lên, Giang Thần Hi mở di động ra, liền thấy hình của Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền nhìn chằm chằm.
"Nhân lúc cô ấy không chú ý mà chụp đấy!" Thượng Quan Thành không cần nhìn Giang Thần Hi cũng biết anh bây giờ thế nào.
Sau đó, ngay lúc Thượng Quan Thành còn chưa kịp phản xạ, Giang Thần Hi trực tiếp giật lấy di động của Thượng Quan Thành, vào album ảnh xóa tấm ảnh kia đi, ảnh của cô sao có thể nằm trong di động của người khác!
Thượng Quan Thành trừng mắt một cái: "Ấu trĩ."
"Ừ, ảnh của Loan Mộng chụp cũng rất đẹp." Giang Thần Hi bỗng thuận miệng nói một câu, rất muốn xem Thượng Quan Thành có phản ứng gì.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thượng Quan Thành không thèm tập trung lái xe, lập tức giật di động về, bỏ vào túi áo, sợ bị Giang Thần Hi cướp lần nữa.
Giang Thần Hi thong dong nhìn Thượng Quan Thành căng thẳng, quyết đoán trả lại anh hai chữ: "Ấu trĩ!"
Ảnh của Loan Mộng anh nào có xem, trong mắt anh chỉ có một mình Tɦẩʍ ɖυy Nhiên là đủ rồi.
Giang Thần Hi thầm mắng Thượng Quan Thành là đầu heo, nhưng bản thân anh sao lại không phải đầu heo chứ?
Bởi vì quan tâm, cho nên để ý.