Có lẽ phải mất một lúc Giang Thần Hi mới tới, nhưng không ngờ tốc độ của anh lại vượt xa sức tưởng tượng của Thượng Quan Thành.
Ngay lúc Thượng Quan Thành không biết nên làm gì, Giang Thần Hi đã xuất hiện như một vị thần, chẳng qua anh không mang theo ánh sáng như thiên sứ mà thôi.
"Cứu tinh tới rồi!" Thượng Quan Thành hưng phấn kéo Loan Mộng.
Anh thật sự sợ Giang Thần Hi còn chưa tới, Loan Mộng đã dựa vào Tɦẩʍ ɖυy Nhiên mà khóc, dù bản thân chắc chắn sẽ cố gắng dỗ dành, nhưng thời điểm này tốt hơn hết vẫn nên im lặng.
Giang Thần Hi luôn đi theo từ xa nhìn họ, ban đầu không quá để ý, bản thân còn đang đi mua thuốc giảm đau, ai ngờ mới vừa tính tiền, liền nhận được tin nhắn của Thượng Quan Thành, tiền thối còn chưa kịp lấy, anh đã lập tức chạy đi.
Vừa tới, cảnh người mình yêu nhất đang khóc khiến trái tim Giang Thần Hi đau nhói, anh trừng mắt nhìn Thượng Quan Thành, không thèm quan tâm anh ta định giải thích, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.
Giang Thần Hi tới rất đúng lúc, Thượng Quan Thành vội kéo Loan Mộng đi, cố ý chừa lại không gian cho họ. Vì tình anh em, bản thân phải chịu oan ức, thằng nhóc này còn không cảm kích mình! Đương nhiên, Thượng Quan Thành tuyệt đối sẽ không thừa nhận việc mình làm, anh cũng biết sợ sẽ bị Tɦẩʍ ɖυy Nhiên và Giang Thần Hi tính sổ.
Loan Mộng vốn đang không hiểu Thượng Quan Thành kéo mình ra làm gì, nhưng thấy Giang Thần Hi đang Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, cô liền hiểu ý cho họ không gian.
Giang Thần Hi cẩn thận ngồi bên cạnh Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, bỗng không biết phải làm thế nào.
"Duy Nhiên..." Giang Thần Hi nhỏ giọng gọi tên cô.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên như con mèo hoang bị chọc giận, quơ tay giơ móng vuốt.
Giang Thần Hi sửng sốt, nhưng hoàn toàn không hề phản kháng, mặc cô la lối khóc lóc. Anh xưa nay tự cho mình là người nguyên tắc, nhưng chỉ cần vừa thấy Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, trái tim anh lại tan rã.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên ngửi mùi thơm nhẹ nhàng quen thuộc, cả người dựa vào Giang Thần Hi, tay chân cào cấu đã mệt mỏi, liền nắm chặt quần áo Giang Thần Hi, không dám buông tay. Bởi vì không có cảm giác an toàn, nếu buông ra, anh sẽ lập tức biến mất, cho dù anh đang ở gần cô như vậy.
Giang Thần Hi luồn một tay ra sau lưng cô, ôm lấy Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, để cô dựa vào lồng ngực ấm áp của mình, tay còn lại nhẹ nhàng xoa mái tóc suôn mượt.
Thượng Quan Thành ngoan ngoãn nghe lời Loan Mộng, lái xe đi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai người phía sau.
Loan Mộng qua kính chiếu hậu nhìn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên tựa vào Giang Thần Hi, bỗng cảm thấy cô ấy thật giống con mèo hoang bị bắt nạt bên ngoài, trở về khóc lóc kể lể với chủ nhân, còn Giang Thần Hi thì yêu thương vỗ về. Cảnh này thật sự rất ấm áp.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên tựa vào Giang Thần Hi, tiếng khóc cũng nhỏ dần. Một tay Giang Thần Hi cẩn thận lấy thuốc mình mới mua. Loan Mộng thấy thế, vội quay đầu giúp đỡ, dù sao một tay cũng rất khó làm. Giang Thần Hi cầm tăm bông chấm nước thuốc, nhẹ nhàng bôi lên trán Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, thỉnh thoảng thổi thổi để giúp cô bớt đau.
Thượng Quan Thành nhìn cảnh này, không biết phải nói gì. Con gái sao lại mảnh mai thế chứ? Thượng Quan Thành thầm khinh bỉ, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân đang ghen tị Giang Thần Hi gặp vận may cứt chó.
Động tác của Giang Thần Hi quá nhẹ, cũng quá nhẹ nhàng, có lẽ vì vậy, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên cứ thế mà thiếp đi.
Đối với điều này, Loan Mộng thật sự muốn khịt mũi coi thường, nhưng ở đây còn có Thượng Quan Thành và Giang Thần Hi, cô chắc chắn sẽ không làm vậy.
Giang Thần Hi ôm cô gái trong lòng, cảm thấy Tɦẩʍ ɖυy Nhiên lại gầy, cả người giống đều là xương, không còn bao nhiêu thịt. Sớm biết thế, buổi sáng anh đã mua thêm mấy món dinh dưỡng.
Thượng Quan Thành dừng xe dưới khu chung cư của Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì. Loan Mộng cũng im lặng, mà Giang Thần Hi chỉ lặng lẽ nhìn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đã ngủ say, ánh mắt buồn bã và không nỡ, quả thật muốn khiến một số thiếu nữ hay mơ mộng tan nát cõi lòng.
Một lúc lâu sau, Giang Thần Hi mới tỉnh táo lại, thì ra thời gian qua nhanh như vậy, đến nơi rồi, bản thân cũng nên đi thôi. Giang Thần Hi cẩn thận chỉnh đầu Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, sợ mình làm cô tỉnh giấc, nhưng cuối cùng lại phát hiện Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đang nắm chặt quần áo của mình. Anh bất lực lắc đầu, nhìn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đã ngủ say.
Giang Thần Hi chỉ có thể nhẹ nhàng bẻ từng ngón tay cô ra, ngón tay thiếu nữ mềm mại không xương, nhưng Giang Thần Hi phải tốn rất nhiều sức mới xong. Lại nhìn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, thấy cô không tỉnh giấc, anh mới giơ tay lau mồ hôi trên đầu.
Còn về Loan Mộng và Thượng Quan Thành ngồi phía trước, đương nhiên là người qua đường, là không khí. Hai người họ thật sự không thấy gì cả, riêng về Thượng Quan Thành, anh chắc chắn không hề quay đầu, bởi vì anh có thể từ kính chiếu hậu chứng kiến tất cả.
Trước khi đi, Giang Thần Hi còn quay đầu nhìn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, cuối cùng vẫn đóng cửa xe lại. Vòng ra phía trước, anh đưa thuốc cho Loan Mộng, sau đó trừng mắt liếc nhìn Thượng Quan Thành, rồi rời đi.
"Duy Nhiên, Duy Nhiên, chúng ta về đến nhà rồi..." Loan Mộng nhẹ giọng gọi Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, tay nắm chặt túi thuốc. Cô không thể không thừa nhận, Giang Thần Hi thật sự quan tâm Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, sự quan tâm xuất phát từ cả trái tim, nhưng tất cả điều này nên nói với Tɦẩʍ ɖυy Nhiên sao? Loan Mộng không biết.
Thấy Loan Mộng rối rắm, Thượng Quan Thành biết cô đang nghĩ gì, duỗi tay vỗ nhẹ vai cô: "Cứ thuận theo tự nhiên đi."
Không thuận theo tự nhiên thì có thể làm gì? Có một số việc đều là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Loan Mộng gật đầu.
Chuyện ngoài lề:
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên: Anh mới là mèo hoang đấy!
Giang Thần Hi: Đúng vậy, anh là mèo hoang!
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên: Cả nhà anh đều là mèo hoang!
Giang Thần Hi: Ừ, anh là con mèo lớn, em là con mèo nhỏ!
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên: Em đã nói em không phải mèo hoang!
Giang Thần Hi: Meo, em là mèo hoang của anh! Không ai cướp đi được.