Phùng Kiến Vũ cả tuần nay đều nghĩ đến chuyện Vương Thanh rốt cuộc vì sao không hôn cậu?, nhiều lần rõ ràng là muốn hôn, nhưng tại sao hắn lại dừng?. Muốn nói Vương Thanh bỗng nhiên mất trí nhớ có chết cậu cũng không tin.
Phùng Kiến Vũ ban đêm nằm trên giường đều không nhịn được mà nhớ tới cảm giác cùng Vương Thanh hôn môi, cảm giác khi hắn mút nhẹ lên môi cậu, khi hắn điên cuồng mà gặm cắn... Vương Thanh!!! Tên khốn này quả thật là nghiệp chướng....
Hôm nay có giờ tự học buổi tối, Phùng Kiến Vũ suy nghĩ nửa buổi cuối cùng quyết định tối nay phải thử một lần. Nếu Vương Thanh vẫn còn không hôn cậu, thì dám chắc tên tiểu tử này đã có đối tượng mới rồi, hoặc trước giờ hắn ta chỉ là đùa giỡn thôi.
Phùng Kiến Vũ đợi hết buổi tối, đến giờ tan học vẫn ở lại chờ Vương Thanh quét dọn vệ sinh. Xong xuôi.... rốt cuộc cũng chờ được đến lúc hắn tắt đèn.
Phùng Kiến Vũ cúi thấp đầu, tâm như nổi trống, nếu lần này Vương Thanh lại dám trêu đùa cậu, cậu nhất định đánh hắn nằm liệt giường. Vương Thanh từ từ cúi xuống, khẽ nghiêng đầu tránh chạm vào chóp mũi Phùng Kiến Vũ. Đã lâu chưa hôn nhau, hiện tại lúc này hai người thực tâm đều thấy nhẹ nhõm. Vương Thanh thử một chút, không thấy Phùng Kiến Vũ kịch liệt phản ứng liền đánh bạo ngậm lấy môi trên của cậu, tay hắn từ trên tường trượt xuống bả vai cậu, nhẹ nhàng nâng mặt Phùng Kiến Vũ lên dịu dàng cùng cậu hôn môi. Hai cánh tay Phùng Kiến Vũ rũ xuống bên hông không biết để đâu, cậu không thể làm gì khác hơn là nắm lại để trên tường.
Vương Thanh chính là không biết vì sao hắn cảm thấy vui vẻ, cũng không biết bản thân tại sao lại cao hứng. Mặc kệ lát nữa có bị Phùng Kiến Vũ đánh, hắn vẫn muốn trong thời gian người kia không phản kháng mà hôn một lần. Vương Thanh đặc biệt nhớ cảm giác cùng người kia hôn môi, lại có chút hối hận khi nghe lời tên Lỗ Địch kia tỏ ra xa cách. Đáng lẽ hắn nên chủ động, muốn hôn thì cứ hôn, tự dưng nghe lời tên kia làm chi để phải chờ lâu như vậy.
Trong đầu hắn ngoài nghĩ cách chiếm tiện nghi của Phùng Kiến Vũ ra thì chẳng còn gì khác. Phùng Kiến Vũ bị hôn đến choáng váng, trong lúc mơ hồ cậu cảm giác được hắn kéo cánh tay cậu choàng lên cổ hắn, cứ như vậy tùy ý để hắn hôn.
Vương Thanh thở hổn hển kết thúc nụ hôn tưởng chừng dài vô tận, tay Phùng Kiến Vũ vẫn như cũ ôm lấy cổ hắn. Vương Thanh ở trên trán Phùng Kiến Vũ hôn nhanh một cái.
Phùng Kiến Vũ vốn đang suy nghĩ hôn xong sẽ phải làm gì đã bị cái hôn trán của Vương Thanh chọc cho phì cười. Vương Thanh cũng theo cậu mà cười tươi, hai người cứ như vậy ở trong bóng tối cười ngây ngốc nửa ngày. Không cần biết ai là người chủ động, hai người cứ tự nhiên cùng một chỗ mà hôn nhau.
Phùng Kiến Vũ giơ tay lên không nặng không nhẹ cho hắn một cái tát, đẩy hắn ra rồi mở cửa bước ra ngoài. Vương Thanh bát nháo chạy theo ở phía sau: "Cậu chậm một chút, bên ngoài tối lắm".
Vương Thanh đuổi theo Phùng Kiến Vũ choàng tay ôm lấy cổ cậu, vui đến mức đuôi cũng muốn vểnh lên tận trời.
Tiểu đội hút thuốc mấy hôm trước thấy hai người này giận nhau, vài ngày sau lại thấy cả hai ở cùng một chỗ vui vẻ chơi bóng. Cả đội quyết tuyên thệ với nhau sẽ không bao giờ.... quan tâm đến hai tên này nữa.
Giờ học chính trị Vương Thanh ngủ không khác gì heo. Mặc dù ngủ nhưng vẫn với tay lên chạm vào vai Phùng Kiến Vũ, làm Phùng Kiến Vũ phiền muốn lập tức chặt đứt cái tay kia. Bạn ngồi cùng bàn thấy vậy cười cười, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu đắc tội gì với Vương Thanh à?".
"Anh ta thèm đòn".
Phùng Kiến Vũ tranh thủ lúc thầy giáo cúi đầu đọc đề, kẽo tay Vương Thanh xuống, dùng bút dạ vẽ quanh cổ tay hắn một cái đồng hồ, trên mu bàn tay vẽ thêm một cái đầu heo, còn móng tay ngón giữa thì tô đen kịt.
Chuông tan học vang lên đánh thức Vương Thanh khỏi giấc ngủ, đầu tiên kéo lại thắt lưng, sau đó giơ tay lên lau mặt, hắn ngủ nguyên cả tiết vậy mà vẫn toát mồ hôi.
Trước mắt Vương Thanh là cái đầu tròn trịa của Phùng Kiến Vũ, nhịn không được lại đưa tay lên chạm nhẹ vào.
Phùng Kiến Vũ quay đầu lại nhìn hắn một cái, miệng cười khúc khích: "Có phải anh nằm mơ thấy mình từ đống rác đi ra phải không?".
Cậu vừa dứt lời, tất cả bạn học phía trước đều đồng loạt quay xuống nhìn Vương Thanh, trong phút chốc cả phòng học đồng loạt vang lên tiếng cười ầm ĩ.
"Cmn!!!!".
Vương Thanh từ chỗ lớp trưởng giật được cái gương, từ trong gương nhìn thấy gương mặt mình không khác gì diễn viên hài kịch, hắn co chân đạp hai cái vào ghế Phùng Kiến Vũ: "Có phải là cậu làm không?".
Phùng Kiến Vũ lười biếng ngoảnh đầu lại: "Tôi làm gì chứ, hay tại bút của anh bị chảy mực đó!".
Vương Thanh quay ra nhìn bút của mình, bỗng nhiên thấy trên tay có vết bút vẽ, đây rõ ràng là muốn gây sự mà!!!!.
"Còn nói không phải cậu?" Vương Thanh đứng dậy gõ lên sau gáy Phùng Kiến Vũ quát: "Sao lúc nào cũng là cậu?".
Phùng Kiến Vũ nằm bò lên bàn giả chết, mặc cho hắn nạt thế nào cũng không phản ứng.
Trên cổ tay có mấy hình vẽ ngốc nghếch làm Vương Thanh cảm thấy hình tượng của bản thân một chút cũng không còn, giờ học lại tiếp tục viết giấy trách móc Phùng Kiến Vũ.
"Đại ca của cậu đẹp trai như vậy, cậu lại đi vẽ cái đồng hồ ngu ngốc này trên tay tôi, tội cậu đáng phải chết vạn lần!!!".
"Thanh ca bớt giận, đây chính là hàng thủ công chế tác, anh xem ngay cả bánh răng cũng được vẽ rất tỉ mỉ".
"Tỉ mỉ cả nhà cậu, đi mà mua bánh răng rồi tự chơi một mình đi, toàn chọn lúc tôi ngủ bày trò".
"Có người động vào tay cũng không biết, ngủ liền mấy tiết không khác gì heo. Anh buổi tối có phải làm chuyện gì mờ ám nên mới thiếu ngủ không?".
Vương Thanh quả thật đêm hôm qua ngủ không ngon, hắn đã tự nhắc nhở bản thân không nên mơ linh tinh, nhưng kết quả lại mơ đến Phùng Kiến Vũ. Mơ thấy cậu ôm hắn, hôn hắn, lại còn dán người vào hắn mà cọ cọ, nửa đêm Vương Thanh bừng tỉnh liền không ngủ lại được.
Phùng Kiến Vũ nhận tờ giấy Vương Thanh trả về, trên giấy chỉ có vỏn vẹn ba chữ: "Nghĩ đến cậu".
Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên thấy nóng cả mặt, trong lòng chửi bới Vương Thanh sao có thể chuyển chủ đề nhanh đến vậy, cậu nào đâu biết rằng Vương Thanh chỉ là nghĩ gì nói đấy mà thôi.
Vương Thanh không nghĩ tới chuyện này mãi cho đến khi ăn cơm chiều, Phùng Kiến Vũ cũng chưa chịu để ý đến hắn. Vậy mà cũng giận sao?, Phùng Kiến Vũ, tại sao tâm tư của cậu còn khó đoán hơn cả cô nàng hoa khôi kia vậy?.
Giờ tự học buổi tối, Vương Thanh cầm bút lông vẽ vẽ vời vời lên lưng người ngồi trước, Phùng Kiến Vũ chịu không được cầm quyền sách bài tập quay người hung hăng đập một cái, nện đúng vào đỉnh đầu Vương Thanh, đến cả hàng đầu tiên cũng nghe rõ tiếng.
Vương Thanh ôm đầu nằm lên bàn không dám kêu đau, sau đó Phùng Kiến Vũ thành công không bị Vương Thanh quấy rầy thêm nữa.
Hết giờ tự học, mọi người đều đã về, Vương Thanh vẫn nằm bẹp trên bàn không chịu nhúc nhích cứ vậy giả chết.
"Đại Vũ, về nhớ tắt đèn khóa cửa!".
"Được, nhớ rồi".
Phùng Kiến Vũ gấp sách lại, đi tới cửa trước tắt đèn. Không biết vì sao trong lòng Phùng Kiến Vũ tựa như có một dòng điện, lỗ tai đỏ hết cả lên. Cậu tiến tới chỗ Vương Thanh vỗ vỗ: "Đừng giả chết nữa, về phòng ngủ".
Vương Thanh lười biếng đứng lên, đột nhiên từ phía sau vòng tay ôm lấy cậu, thuận tay tắt đèn rồi áp Phùng Kiến Vũ vào sát cửa, thấp giọng nói: "Cậu đánh tôi báo hại giờ cả đầu đều choáng váng, cậu nói coi phải làm sao đây?".
Phùng Kiến Vũ cười hì hì giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu hắn: "Lại đây lại đây, để Vũ ca xoa cho".
Ánh đèn hành lang loáng thoáng chiếu vào, hắt lên trong mắt Phùng Kiến Vũ vô vàn những ngôi sao nhỏ, lông mi Phùng Kiến Vũ khẽ động, chờ nửa ngày cũng không thấy Vương Thanh hôn, lòng thầm nghĩ Vương Thanh phải hay không lại muốn trêu đùa cậu?.
Kỳ thực lúc này Vương Thanh đang suy nghĩ một vấn đề, hắn muốn hỏi Phùng Kiến Vũ mỗi lần hôn xong, phía dưới cậu có phải cũng có phản ứng giống như hắn.
"Ừm... tôi hôn cậu, cậu có cảm giác gì?".
"Gì, cảm giác gì?...".
Phùng Kiến Vũ cả hai lỗ tai đều đã nóng bừng lên như lửa, cậu không ngờ Vương Thanh sẽ trực tiếp hỏi như vậy, càng không biết trả lời ra sao. Mỗi lần hôn chân cậu đều mềm nhũn, hạ thân có... chút căng trướng. Vậy có tính là cảm giác không?.
"Này, mỗi lần tôi hôn cậu, cậu có cứng hay không?".
Phùng Kiến Vũ nghe xong cả người nóng bừng, lắp ba lắp bắp trả lời: "Cứng.. cái đầu anh, tôi mà cứng... lập tức đem anh thượng. Ngu ngốc!!".
Vương Thanh buồn bực, không thể nào, lẽ nào chỉ mình hắn chỗ đó là có cảm giác?.
"Muốn thượng cũng là tôi thượng cậu a~!!".
"Tôi trên anh dưới... ưmm...".
Phùng Kiến Vũ còn chưa mắng xong đã bị Vương Thanh hung hăng hôn xuống, hai người vẫn là hoàn toàn tuân theo bằng bản năng và dục vọng, một chút kĩ thuật cũng không có. Vương Thanh gắt gao đè chặt Phùng Kiến Vũ, một chân khảm vào giữa hai chân cậu từ từ cọ sát.
Bình thường hôn một chút Phùng Kiến Vũ còn chịu được, lần này không những vừa hôn mà bên dưới còn bị người ta động chạm. Phùng Kiến Vũ căn bản chịu không nổi, tay để trước ngực Vương Thanh đẩy mạnh hắn ra: "Không được.. không được... tôi không thở được".
Vương Thanh đang trong trạng thái kích động bị Phùng Kiến Vũ đẩy ra có chút mơ hồ, nhưng sau đó rất nhanh lại tóm lấy cậu, gắt gao ôm lấy hông Phùng Kiến Vũ. Những nụ hôn như mưa tiếp tục rơi xuống gò má, xuống cằm, sao đó tự nhiên chuyển lên mà ngậm lấy tai cậu.
"Thao... " Phùng Kiến Vũ mắng một tiếng, thắt lưng mềm nhũn.
Vương Thanh giống như trẻ con bú sữa mẹ, cứ không ngừng mút lấy tai của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ không hề nghĩ tới bị hắn hôn lên vành tai bản thân sẽ có phản ứng mạnh như vậy.
Cậu cố sức tách phần bên dưới của mình ra khỏi người Vương Thanh, lại phát hiện có gì đó sai sai...
"Trong túi quần anh có gì vậy?. Hình như chọc vào tôi...".
Phùng Kiến Vũ vừa đẩy hắn ra vừa oán giận, Vương Thanh cọ cọ lên môi cậu.
"Tôi trong túi quần làm gì có cất gì, nếu có thì đã sớm rơi mất....".
Phùng Kiến Vũ không tin, đẩy Vương Thanh ra, nhanh tay thò vào túi quần Vương Thanh: "Khẳng định có!!!".
Trong túi quần Vương Thanh trống không, Phùng Kiến Vũ dám chắc chắn trong túi quần hắn có cất gì đó. Từ lỗ thủng trong túi quần sờ soạng ra ngoài, sờ vào bắp đùi Vương Thanh, sờ lên phía trên một chút... ngay sát mép quần lót của Vương Thanh, tay cậu chạm vào hạ thân đã sớm căng cứng của hắn.
"Cái này, cái này...".
Phùng Kiến Vũ ngây ngốc tại chỗ...
"Đại Vũ, buông tay ngay...".
Phùng Kiến Vũ ngơ ngác thả tay ra, lúc này mới phản ứng được rốt cuộc trong túi quần Vương Thanh giấu đồ gì...
"Tôi thao cmn cả nhà anh, Vương Thanh, đồ lưu manh!!!!".
Vừa xấu hổ vừa giận giữ Phùng Kiến Vũ đẩy mạnh Vương Thanh ngã nhào ra đất hung hăng đánh hắn một trận, vừa đánh vừa mắng hắn là đồ lưu manh.
Vương Thanh che mặt chứ không phản kháng, chỉ mở miệng nói: "Cmn cái gì mà lưu manh?, là cậu sờ tôi đó đại ca!. A a a, đánh nhẹ thôi.. đánh nhẹ thôi!".
Phùng Kiến Vũ đánh xong, ném Vương Thanh ở dưới đất, xoay người quay đi.
Vương Thanh cảm thấy hắn thật sự quá quá oan uổng, đệ đệ của hắn bình thường rất ngoan, ngày hôm nay mới cọ cọ một chút không hiểu vì sao lại đặc biệt có phản ứng phấn chấn như vậy.
Mấu chốt là... Phùng Kiến Vũ là cậu sờ tôi!!!!!. Sờ xong tại sao lại đánh tôi?. Rốt cuộc ai mới là lưu manh hả??????.
-----------
P/s: Chang Chang ra đây nói một câu đi. Tại sao làm chap này bao nhiêu lần đến khúc cuối Su cũng đều kích động hết vậy???. Nói đi, nói là không phải chỉ mình Su để ý khúc đó đi....