Vương Thanh về đến nhà, ở dưới tầng đi qua đi lại vài vòng cho tiêu cơm rồi mới bước lên lầu.
Điện thoại bị bỏ quên cả buổi tối giờ mới sờ đến, vừa mở ra là một loạt tin nhắn của cô nàng hoa khôi ập tới. Nào là nói xin lỗi, nói gì mà mới chỉ bên nhau một thời gian ngắn, tình cảm còn có thể vun đắp, Vương Thanh nghĩ đến đau đầu cũng không nghĩ ra rốt cuộc cô nàng đang muốn nói gì, hắn mặc kệ dứt khoát xoay người về phòng đóng cửa lại đi ngủ.
Thứ bảy Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ ở phòng tập nhảy hai tiết. Lần trước được Vương Thanh mời ăn thịt xiên nướng, lần này đổi lại Phùng Kiến Vũ mua cho hắn bánh mì kẹp thịt, lại còn mời hắn đi ăn kem.
"À, tôi nói với anh chuyện này..." Phùng Kiến Vũ lấy thìa chọc chọc vào cốc kem đang ăn dở: "Anh thất tình thật sự rất đáng thương, thế nhưng sau này có thể nào tránh xa xa tôi một chút?. Nè nghe không?, cứ động một cái là...".
Cái chữ "hôn" Phùng Kiến Vũ thực tình xấu hổ đến không dám mở miệng, cậu đành biểu thị bằng hai tiếng ho khan. Nhưng Vương Thanh làm bộ nghe không hiểu: "Động một cái là sao?, cậu không nói làm sao tôi biết?".
Phùng Kiến Vũ liếc hắn một cái: "Quay lại chuyện chính. Tôi cảnh cáo anh, anh còn dám tái diễn lần nữa tôi nhất định đánh chết anh".
Vương Thanh ậm ừ cho qua, hắn căn bản là không có để lời hăm dọa của Phùng Kiến Vũ trong lòng. Sau khi về nhà hắn mới nhớ ra phải báo ngay cho Lỗ Địch biết chuyện này.
Lỗ đại sư hỏi Vương Thanh: "Cậu hôn cô nàng, cô nàng phản ứng thế nào?".
Vương Thanh suy nghĩ một hồi: "Lúc hôn thì không có phản ứng, hôn xong liền tập tức đánh tôi".
Lỗ đại sư tiếp tục: "Vậy là nàng không hề kháng cự, thoải mái xong rồi mới đòi đánh người?".
"Cũng không hẳn là vậy".
Vương Thanh nhớ rõ có lần Phùng Kiến Vũ còn chủ động đáp lại, xong rồi vẫn muốn đánh người, hắn liền tức giận: "Lúc hôn thì rõ ràng rất tốt, hôn xong liền trở mặt đánh người, lại còn đánh rất đau".
"Thật xuất sắc nga~~, kiểu như vậy mà ngươi vẫn còn hứng thú được!!!".
Vương Thanh không biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói hắn hôn một người con trai, lại còn là bạn thân. Chỉ có thể lầm bầm trả lời cho qua, nhanh chóng trở lại vẫn đề căn bản nhất.
"Vì sao hôn xong lại đánh tôi?".
"Hoặc là người ta không có ý với cậu, hoặc kĩ thuật của cậu quá kém. Như vậy đi, anh em tốt cho cậu mấy cuộn phim, cậu tốt nhất nên học hỏi một chút. Mặt khác.... cậu thử lạnh nhạt với người ta một thời gian, nếu người ta chủ động hôn cậu, vấn đề còn không phải được giải quyết sao?".
Quả đúng là diệu kế a~, Lỗ đại sư khâm phục khâm phục!!!.
Trong phạm vi trường học, không ai là không biết chuyện Vương Thanh chia tay với hoa khôi lớp 11. Lý Bình trong lúc vô ý nghe được cô nàng khóc lóc than thở với bạn học cùng lớp: "Tôi chỉ cùng XXX gặp gỡ một chút...". Lý Bình lắc đầu, con gái quả là có không ít bí mật a~~.
Không biết các thầy cô giáo trong trường cuối tuần có nghỉ ngơi không. Rõ là vừa hôm trước thi giữa học kì, thế mà sáng ngày thứ hai đã có danh sách điểm thi.
Chủ nhiệm lớp trong thời gian tự học buổi tối nhìn một vòng trong lớp, sâu xa lên tiếng: "Đều không phải là trẻ con nữa, trong lòng phải tự biết cân nhắc, bình thường nghỉ ngơi nô đùa một chút không sao, lúc này phải chịu khó học tập... Vương Thanh, trò làm cái gì đấy!!! Sắp biến thành hươu cao cổ rồi biết không??".
Vương Thanh vội thu người về, hắn lúc tan học thấy Tần Kỳ kín đáo đưa cho Phùng Kiến Vũ một bức thư. Trong lúc thầy Trương đang giáo huấn học sinh, Phùng Kiến Vũ dĩ nhiên mở bức thư ra coi, hắn chỉ là muốn ngó một chút nội dung thư viết cái gì, vậy mà lại bị chủ nhiệm lớp bắt được.
Phong thư này của Tần Kỳ thật là ngoài dự kiến của Phùng Kiến Vũ, cậu cho rằng lần trước chuyện ở nhà ăn vậy là đã xong rồi, không ngờ lại còn viết thư cho cậu. Nội dung bức thư ngoại trừ hỏi han thành tích thi giữa học kì, còn nói chuyện hoa khôi lớp bên vừa chia tay, trạng thái tinh thần không ổn định, mong muốn Phùng Kiến Vũ có thể nói chuyện với Vương Thanh, khuyên Vương Thanh hồi tâm chuyển ý, đừng vì chuyện hiểu lầm mà phải chia tay.
Phùng Kiến Vũ đọc đi đọc lại nhiều lần, cũng không hiểu tại sao cô nàng này sao lại vì chuyện kia mà viết thư cho cậu. Chuyện yêu đương không phải là chuyện riêng của hoa khôi với Vương Thanh sao?!?.
Tan học hôm nay Vương Thanh không về ngay, hắn là muốn biết trong bức thư viết gì. Phùng Kiến Vũ tất nhiên không đợi hắn, cậu cùng Lý Bình và Trương Viễn tan học như bình thường. Vừa thấy cậu đi khỏi lớp, Vương Thanh vội lên bàn Phùng Kiến Vũ lật sách tìm bức thư, đọc một lượt, không nói thích, cũng chưa nói yêu, Vương Thanh liền thở phảo nhẹ nhõm.
"Người anh em tốt là mình còn đang thất tình, sao cậu ta nỡ có người yêu được".
Vương Thanh trong đầu nghĩ như vậy đó.
Trong phòng ngủ tiếng nói chuyện ầm ĩ, Phùng Kiến Vũ yên lặng ngồi trên giường gấp quần áo. Lúc Vương Thanh đi thay quần áo có cúi xuống nhìn cậu một cái, Phùng Kiến Vũ trợn to hai mắt cảnh giác liếc về phía rèm, chỉ cần Vương Thanh muốn hôn cậu lập tức cho hắn một đạp. Nhưng có ai biết, Vương Thanh hắn thật là chỉ muốn cúi đầu nhìn Phùng Kiến Vũ một cái, rồi thản nhiên bưng cái chậu rửa mặt đi ra ngoài.
Phùng Kiến Vũ:???
Mặc dù Vương Thanh cẩn thận đem thư để vào đúng chỗ cũ, nhưng ngày hôm sau Phùng Kiến Vũ vẫn phát hiện có người đã động đến phong thư. Nhớ tới ngày hôm qua Vương Thanh đột nhiên nổi hứng học tập, hết giờ còn chưa chịu về, Phùng Kiến Vũ tự nhiên hiểu ra lại là hắn giở trò.
"Ngày hôm qua anh về sau cùng có phải đã đụng đến sách của tôi không?".
Đệt, vậy mà cũng nhìn ra sao!!!!!.
Vương Thanh chột dạ, nhưng chết cũng không nhận: "Tôi không biết gì hết, cậu nhớ nhầm rồi".
Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng, trên cơ bản cũng đã xác định được tội nhân.
Chuyện Tần Kỳ nói, Phùng Kiến Vũ cũng đã sớm thông suốt, cậu không thích nhắc chuyện đã qua, chuyện yêu đương hai người kia cũng không liên quan đến cậu. Phùng Kiến Vũ đem chuyện này kể qua với Trương Viễn, ý muốn Trương Viễn nói giúp vài câu hồi âm.
Trương Viễn vừa nghe vừa vui vẻ nói: "Vũ ca, ý của cô nàng không phải chỉ là muốn Dương Tuyết Phi và Thanh ca nối lại tình cảm. Ý chính là muốn tạo cơ hội qua lại với cậu thôi".
Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt tỏ vẻ không lĩnh hội được ý tứ sâu xa trong đó: "Qua lại với tôi, tôi cũng không phải là Vương Thanh, qua lại với tôi thì cũng đâu gíup hai người họ về với nhau?".
Trương Viễn cười ha ha: "Thật muốn đem mấy câu này của cậu nói với nàng Tần Kỳ kia".
"Cậu không được nói linh tinh, giúp tôi nói rõ là được, tôi cũng không muốn gặp lại Tần Kỳ".
Hết thời gian tự học buổi tối, Vương Thanh đi theo phía sau Phùng Kiến Vũ, từ xa đã nhìn thấy Tần Kỳ đứng ở chân cầu thang, trực giác mách bảo hắn nhất định cô nàng này là đến tìm Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh bước dài hai bước, tiến lên tay quàng lên cổ Phùng Kiến Vũ, ôm cậu vào lòng. Phùng Kiến Vũ bị hắn ôm bất ngờ mà hoảng sợ, còn tưởng Vương Thanh ở trong hành lang lại phát bệnh tâm thần.
"Tôi đánh đấy".
"Lại đây lại đây, ca có cái này nói với cậu".
"Nói con khỉ, có tin tôi đâm chết anh không".
Hai người một đường cãi nhau đi ra khỏi tòa nhà, Phùng Kiến Vũ căn bản chưa nhìn thấy Tần Kỳ.
Vương Thanh ôm lấy Phùng Kiến Vũ đi ra một góc nhỏ, vừa nghĩ tới Vương Thanh có khả năng lại muốn hôn, trong lòng Phùng Kiến Vũ đã có chuẩn bị, đủ loại chiêu thức tàn bạo đã xuất hiện sẵn trong đầu.
Bất ngờ là Vương Thanh chỉ ép cậu vào góc tường, ngay sau đó lấy thuốc lá ra hút. Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt chờ đợi nửa ngày, vẫn không có gì xảy ra?!!!.
Không hôn, vậy đánh hay không đánh?.
"Sao thế??? Rủ cậu đi theo tôi hút thuốc, cậu không thích à?" Vương Thanh hướng phía Phùng Kiến Vũ chìa ra một điếu thuốc.
"Hút thuốc.. Cmn sao anh không nói sớm!" Phùng Kiến Vũ tức giận, nhưng không thể đánh hắn được.
"Sao phải nói?" Vương Thanh còn cố ý hỏi: "Vậy cậu nghĩ tới đây làm gì?".
Phùng Kiến Vũ trên mặt nóng bừng, đi tới đánh cho hắn một quyền: "Tưởng là đi đánh anh".
Nói xong câu này Phùng Kiến Vũ nhanh chóng xoay người bỏ chạy, bộ dáng nhanh chân chạy giống y hệt một chú thỏ.
Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ đá vào mông, ngơ ngác một lúc mới phản ứng được: "Thao!!! Cũng không có hôn, vậy sao vẫn bị đánh???".
Vương Thanh nổi giận đùng đùng trở lại kí túc xá, hắn trước tiên là đi tắm sạch sẽ rồi sau đó mới vào phòng. Đến trước cửa phòng ngủ đột nhiên Vương Thanh nhận ra điều gì đó "Phùng Kiến Vũ.... tiểu tử này không phải lúc nãy là đợi mình hôn đấy chứ!!!".
Cmn!!! Chiêu của Lỗ Địch thật sự có tác dụng?!?!!!!.
"Vương thí chủ, buổi tối mà cậu đứng cười một mình như vậy quả thật quá dọa người" Trưởng kí túc xá tay cầm chuỗi tràng hạt nói: "Mau mau vào còn đóng cửa, ngoài hành lang có muỗi, Đại vũ đã bị muỗi đốt mấy vết rồi".
Sắp đến tháng năm, thời tiết thay đổi hiển nhiên sẽ có muỗi, Phùng Kiến Vũ lúc bị Vương Thanh kéo đi đến góc nhỏ kia đã bị muỗi cắn một vết lớn.
Nghe được bọn họ nói đến muỗi, Phùng Kiến Vũ lại càng giận, sớm một chút trở về phòng có phải sẽ không bị muỗi cắn không!!!.
Vương Thanh đứng ở cửa hướng vào bên trong liền nhìn thấy bóng lưng của Phùng Kiến Vũ, nhìn qua cũng biết đang tức giận. Không biết vì sao Vương Thanh đột nhiên cảm thấy đặc biệt vui vẻ, cảm giác vui vẻ giống như lần đầu tiên hắn hôn Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ không biết đây là Vương Thanh muốn đùa giỡn kiểu gì, nếu là không muốn hôn thì dựa sát vào làm gì?, không đúng, sao tôi lại phải chờ anh hôn?, đương nhiên ý của tôi không phải là anh được phép tùy ý hôn!!!. Trọng điểm là không phải trước đây đều là hôn sao?, tại sao bây giờ lại không hôn?!!!!!.
Trong giờ học, Vương Thanh mặt mày hớn hở, cười cười nói nói chơi trò chơi với bạn bè. Lý Bình ngẩng đầu một cái đã thấy Phùng Kiến Vũ hung tợn trừng mắt nhìn Vương Thanh, biểu tình chính là hận không thể nhảy vào ăn tươi nuốt sống hắn.
"Đại Vũ, cậu không có chuyện gì chứ???".
"Không có chuyện gì á".
Phùng Kiến Vũ trả lời như có như không, trên thực tế nãy giờ cậu luôn nhìn chằm chằm vào môi Vương Thanh. Hễ nhắm mắt lại cậu có thể tưởng tượng ra hình ảnh môi hắn và môi cậu chạm nhau.
Cmn! Tại sao bây giờ lại không hôn??.
Phùng Kiến Vũ trên giấy viết viết vẽ vẽ một chút, đột nhiên đả thông đầu óc. Không phải lần trước là mình cảnh cáo hắn không được làm bậy sao?.
Vậy cũng... quá tốt... rồi...
Phùng Kiến Vũ nghĩ đến chuyện đó lòng có chút không vui, nhưng đồng thời cậu lập tức hoảng sợ mà phát hiện: "Mình tại sao lại không vui, a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!".
Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ trên vở vẽ nhằng nhịt, cả người nằm bò ra bàn không chút hào hứng, khóe miệng liền hơi cong lên: "Tiểu Phùng, cùng ca chơi vài ván nào".
Hôm nay đến lượt Vương Thanh trực nhật, sau khi tan học phải ở lại quét lớp, hắn đang lau bảng đen, vừa quay đầu mới phát hiện Phùng Kiến Vũ vẫn còn ở lại.
"Cmn!!! Làm tôi giật cả mình, sao cậu chưa về???".
Phùng Kiến Vũ cúi đầu lật lật quyển sách: "À...tôi muốn xem sách".
Vương Thanh tắt đèn ở phía trước, chậm rãi đi về phía Phùng Kiến Vũ, liếc một cái liền thấy tai cậu đang đỏ lên.
"Cậu có về hay không?? Tôi tắt đèn á!!".
"Ừ...".
Phùng Kiến Vũ cất sách, cúi đầu đi về phía cửa sau, tay phải vừa đụng vào nắm cửa, cánh tay trái đã bị người kia kéo lại.
Ba!!!.
Vương Thanh tắt nốt hai đèn còn lại trong phòng học, kéo tay Phùng Kiến Vũ áp sát cậu vào tường. Mùi hương nhàn nhạt trên người Phùng Kiến Vũ lay động trước mũi hắn,Vương Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nghĩ... có lẽ nhiều ngày như vậy, Phùng Kiến Vũ cũng đều giống hắn chờ thời khắc này... giống như hắn cũng đang chờ đợi....