Hách Phạn ngây ra là bởi vì trên bụng cô ấy có mỡ thừa, còn chưa kịp giảm béo nữa, làm sao có mặt mũi mặc đồ như thế này đối mặt với đám học đệ chó con đây.
Tần Niệm lại là bởi vì từ nhỏ tới lớn cô đều mặc những loại quần áo rất nghiêm túc kín đáo, hoàn toàn là phong cách của nữ sinh ngoan ngoãn, chưa từng thử qua kiểu dáng này bao giờ.
Cô thấp thỏm chụp quần áo gửi cho Cố Từ, kèm theo một lời nhắn: [Đồng phục club phát cho em nè ~]
Cố Từ đối với kích cỡ quần áo của con gái không có nhiều hiểu biết, hơn nữa ảnh chụp bộ đồng phục này là ghép cả áo với váy kề sát nhau, đặt ở trên bàn, cho nên suy nghĩ duy nhất của anh chính là: Quần áo con gái đều nhỏ như vậy sao?
[Đẹp lắm đó.]
Tần Niệm thấy phản ứng của anh khá bình tĩnh, được "phụ huynh" thông qua xét duyệt cho mặc đồ hở bụng xong, rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm. Gửi cho anh một nhãn dán OK gấu trúc trắng đen xong liền thu dọn lại đống quần áo kia vào túi.
Nghe nói đồng phục của club không cần phải mặc thường xuyên, cứ mặc như lúc bình thường đi học là được, trừ lúc huấn luyện viên yêu cầu hoặc lúc thi đấu thì mới cần phải mặc mà thôi.
Club cổ động viên không giống với club vũ đạo, không có phòng tập riêng.
Huấn luyện viên đưa bọn họ tới đại sảnh bên ngoài sân vận động, đơn giản tìm một chỗ trống để tập luyện, học sinh dựa theo chiều cao xếp thành một hàng dọc, âm nhạc mở lên, toàn sân thể dục đều có thể nghe thấy.
Thỉnh thoảng sẽ có những người của club khác chạy qua, bị âm nhạc nhiệt tình ầm ĩ ử bên này hấp dẫn, bước chân chậm lại, ánh mắt liếc qua đánh giá.
Tần Niệm có loại ảo giác quay về những ngày tháng ra quảng trưởng khiêu vũ với bà nội.
Dáng người của huấn luyện viên club cổ động viên vô cùng cân xứng, săn chắc, phong cách làm việc cũng là sấm rền gió cuốn, vừa mới bắt đầu đã vội vã thông báo rằng tháng mười sắp tới, trường học sẽ có trận thi đấu, trường học yêu cầu bọn họ mau chóng tập luyện một bài cổ động.
Sau đó mọi người tự giới thiệu cho nhau về bản thân, một đường sau đó mở ra hình thức cấp địa ngục, hai tiết học cơ bản là không hề nghỉ ngơi chút nào, cả quá trình đều nhảy nhót, sau khi kết thúc thì hơn phân nửa học sinh đều mệt đến mức nằm bò ra.
Hách Phạn chống đỡ hết nổi, nằm tê liệt hai chân dựa vào tường ngồi xuống, eo mỏi lưng còng, có chút thở không ra hơi.
Tần Niệm từng học qua nhu thuật, bình thường cũng kiên trì rèn luyện, thể chất tốt, cũng không gặp vấn đề gì khó khăn. Cô cầm quây quạt nhỏ quạt gió cho Hách Phạn ở bên cạnh, lo lắng: "Cậu ổn không?"
Môi Hách Phạn trắng bệch, lắc đầu, chống tay xuống đấy thê lương nói: "Chắc là tớ sắp chết tới nơi rồi, mệt mỏi quá. Vì để nhìn đám chó con mà lôi cả bản thân xuống thật không đáng giá mà."
Tần Niệm không đành lòng đả kích cô nàng, trấn an nói: "Mới vận động xong thì không nên ngồi đâu, cứ nghĩ về hướng tích cực đi, nó còn có thể rèn luyện thân thể mà."
Hách Phạn nói không, "Tớ không có kế hoạch tập thể hình, sống đến năm, sáu mươi tuổi là quá đủ rồi."
Cô nàng có bộ dáng Phật hệ cá mặn* như thế này, Tần Niệm không còn lời nào để nói, kéo cô nàng lên, "Nếu đã mệt như vậy thì chúng ta về sớm một chút đi."
*Cá mặn: Chỉ những người lười
*Phật hệ: Chỉ những người bình thản, tâm không lo chuyện rắc rối, chỉ hướng đến bình yên
Hách Phạn bên ngoài thì nói mệt, nhưng bị Tần Niệm kéo lên thì lực phản kháng lại không nhỏ, hạ giọng: "Về gì chứ, chờ chút đã."
"Sao thế?"
"Club bóng rổ còn chưa về đâu, chúng ta cứ từ từ đã, phải gặp được người thật!" Cô nàng lẩm bẩm lầm bầm, điên cuồng nháy mắt với Tần Niệm, "Nhảy nãy giờ hao tổn tinh thần biết bao nhiêu, không được hít một miếng tinh thần từ đám chó con kia thì làm sao có thể hồi phục nổi, cậu nói xem có đúng không?"
Tần Niệm: "..."
Có đạo lý.
Tần Niệm ngoan ngoãn làm chút động tác giãn cơ, sau đó ôm ly nước trái cây, cùng Hách Phạn ngồi cạnh góc tường ngóng nhìn ra phía cửa thang lầu.
"Tớ nghe nói có rất nhiều người trong ảnh thì đẹp hơn ngoài đời."
"Không đúng đâu, tớ đã nhìn thấy rất nhiều người bên ngoài đẹp hơn so với trong ảnh nhiều."
"Thật sao ~" Ngữ khí Tần Niệm khá chờ mong.
An tĩnh một hồi, Hách Phạn lé mắt qua đây: "Tớ hỏi cậu chuyện này nhé ~"
"Ừ?"
"Màn hình điện thoại của cậu hình như là Cố Từ?" Cô nàng cũng là vào buổi tự học tối ngày hôm qua vô tình nhìn thấy, cảm giác khiếp sợ lại khó hiểu. Thanh mai trúc mã bình thường nào có ai như vậy, này chính là đãi ngộ của bạn trai nha.
Vì thế liền lớn gan quyết định lắm chuyện một trận.
Thái độ Tần Niệm thẳng thắn thành khẩn, nói phải.
Hách Phạn mặt đầy dấu chấm hỏi: "Tại sao?"
Tần Niệm đúng lý hợp tình hỏi lại: "Màn hình điện thoại của cậu là ai?"
"Lưu Tân Thành." Là tiểu thịt tươi đang nổi tiếng trong giới giải trí hiện nay.
"Tại sao?"
"Anh ấy đẹp."
Tần Niệm cười tủm tỉm: "Thì đó, tớ cảm thấy Cố Từ rất đẹp trai."
Hách Phạn: "..." Cẩn thận nghĩ lại, cô ấy nói khá có đạo lý đó chứ, cô cũng không có cách nào phản bác lại được.
Yếu ớt hỏi: "Vậy có thể cho tớ một tấm không? Tớ cũng muốn..."
"Cái này thì không được." Tần Niệm vô cùng khó xử, "Cố Từ không thích chụp ảnh, tấm này là tớ xin riêng để dùng, chỉ được đặt làm ảnh nền chứ không có quyền gửi cho người khác."
"..." Đột nhiên có ảo giác bị vả mặt?
Này chắc không phải là cơm chó đâu nhỉ?
"À à, được rồi."
Hành lang thang lầu đột nhiên náo nhiệt, tiếng người tiến tới gần.
Tần Niệm với Hách Phạn lập tức kết thúc cuộc trò chuyện, hai đôi mắt như cái đèn pha, xoạt một cái liền nhìn qua bên đó.
Đám nam sinh ở club bóng rổ lục tục đi ra, ăn mặc thống nhất đồng phục bóng rổ ba lỗ, lộ ra cơ bắp cánh tay săn chắc, nhìn qua ánh mặt trời lại khỏe mạnh, vô cùng đẹp mắt.
Dáng người nam sinh phương Bắc vừa cao vừa to, đặc biệt là còn chơi bóng rổ cho nên cơ bản là không có ai lùn cả.
Tần Niệm với Hách Phạn ngồi xổm ở góc tường, đồng thời nhìn qua, cảm giác ngửa cổ đến sắp đứt lìa.
Tần Niệm còn đang nhìn theo một vị học trưởng rời đi, Hách Phạn bên cạnh đã đột nhiên chọc chọc cô.
Tần Niệm bị chọc đến ngứa thịt, thân thể cong lại, cười cười ngoái đầu nhìn cô nàng: "Gì thế?"
Trước mặt, một nam sinh trắng nõn đang đứng cách các cô ba bước chân, tay chống đầu gối nghiêng người ngồi xổm xuống.
Đôi mắt cậu ấy ướt át, thanh triệt lại sáng ngời, cực kỳ giống chó con.
Giống như là xấu hổ nên chỉ dám liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó liền lập tức rũ tầm mắt xuống không dám nhìn nữa, gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình đang giơ ở trước mặt cô: "Chào đàn chị, có thể thêm phương thức liên hệ không ạ?"
Tần Niệm: "..."
Hách Phạn: "..." Hô?
Tần Niệm chần chờ một lát: "Em biết chị sao?"
Chó con gật gật đầu, qua một hồi lại như giật mình, lập tức lắc đầu.
Tần Niệm bật cười: "Gì thế? Rốt cuộc là có biết hay không?"
Chó con bị cô cười, chọc đến hai tai đỏ bừng.
"Hôm đó em đi trên hành lang, vừa lúc thấy được..." Sợ cô không biết, cậu ngây ngốc làm một động tác đấm vào không khí, "Thật đẹp trai, có thể dạy em được không?"
Hách Phạn: "..." Học đệ, cậu nghiêm túc sao? Khen nữ sinh đẹp trai?
Tần Niệm suy nghĩ một lát: "Nhưng chị mới chuyển tới đây, nhiệm vụ học tập rất quan trọng, không có thời gian dạy em."
Cậu lập tức thu lại điện thoại, liên tục nói: "Cũng đúng, ngại quá, đã quấy rầy chị rồi."
Tần Niệm hiền lành mỉm cười: "Không sao đâu." Chị cũng thích nhìn trai đẹp, không hề quấy rầy đâu.
Cậu đỏ bừng mặt chuẩn bị rời đi, đi được hai bước, dưới chân dừng một chút, lại chuyển qua: "Chị ơi, em tên Dịch An Vân."
Tần Niệm: "??"
"Chờ khi nào chị rảnh, em sẽ lại tìm chị nhé ~"
Nói xong, không đợi Tần Niệm trả lời, cậu kéo cậu bạn đang trợn mắt há hốc mồm đằng sau đi, giống như là chạy trốn.
Tần Niệm: "..."
Hách Phạn cười đến đau cả bụng, "Niệm Niệm, tớ cảm thấy cậu rất nhanh sẽ phải yêu sớm đây ~" Chó con tấn công, ai có thể ngăn cản được chứ.
Tần Niệm lắc đầu nói không thể nào, không yêu sớm là điểm mấu chốt để cô làm một nữ sinh ngoan ngoãn tiêu chuẩn.
Qua một hồi lại xấu hổ nói: "Ý nghĩ của học đệ khá độc đáo."
Có lẽ là do thiếu một huấn luyện viên võ thuật đi ~