Nếu nói lần trước là Hà Thi Vũ tự nguyện bỏ thi, thì lần này chính là bị mạnh mẽ đá ra khỏi nhóm.
Việc này ở trong trường đã tạo nên ồn ào huyên náo rất lớn.
Trong nhà Hà Thi Vũ có quan hệ với lãnh đạo nhà trường, tự nhiên cũng muốn giữ cho cô ta ở lại nhóm dự thi, không cần phải được cử đi học như Cố Từ, có thể ở lại trong đó một năm, đi theo học thần thơm lây cái danh là đủ rồi.
Lãnh đạo nhà trường qua lại vài lần, ôn thanh mềm giọng khuyên Cố Từ, nếu như danh sách nhóm có thể có sáu, thậm chí là bảy người thì hà tất phải lãng phí.
Cố Từ không phải người không biết điều, cười tươi đáp ứng có thể cho thêm một người vào, bất quá người nào cũng được, tuyệt đối không thể là Hà Thi Vũ.
Lời này trực tiếp khiến lãnh đạo nhà trường đơ người.
Ông cũng không thể làm trò trước mặt các giáo viên khác, quả quyết mở miệng nói một hai phải để Hà Thi Vũ vào nhóm, sắc mặt vừa xanh vừa trắng.
Nếu như là để cơ hội cho những học sinh nghèo khác, bọn họ tuyệt đối sẽ nắm chắc miếng bánh thơm ngon vừa có cơ hội rộng mở vừa có thể kiếm được tiền này. Với lại đây là Cố Từ, không ai có thể ép được anh, mà anh còn là trung tâm của nhóm kỹ thuật này, thiếu anh thì không được.
Người đứng ở ưu thế tuyệt đối như vậy, bộ dáng còn cố tình không cho ông ta đường lui, một chút sai lầm cũng không bắt được.
Có thể làm gì được? Đành phải thỏa hiệp thôi.
Có thêm một suất trong danh sách dự thi, học sinh và phụ huynh toàn trường đều bùng nổ, trước tiên đều hỏi thăm cách thức có thể có được suất chính đó, mấy ngày hôm qua, trong trường luôn có rất nhiều phụ huynh học sinh tới tới lui lui.
Nếu như một ngày trước còn có người đồng tình cho Hà Thi Vũ bỏ lỡ cơ hội này, thì hiện tại họ lại chỉ cảm thấy may mắn.
Nếu như không phải bản thân cô ta không để vị trí này trong lòng thì vị trí tốt như vậy sao có thể bỏ trống cho bọn họ chứ?
"Ai cậu nói xem, Niệm Niệm cậu có quan hệ tốt với Cố Từ như vậy, cậu ta có thể để cậu vào nhóm không?"
Hách Phạn đang thu chồng đề Tiếng Anh của lớp, sau đó cùng Tần Niệm đem chúng tới văn phòng của giáo viên.
"Tớ không am hiểu về trí tuệ nhân tạo, cho nên không có dự định kia."
"Thật sao? Cơ hội tốt như thế cơ mà! Đó chính là một điểm cộng cho kỳ thi đại học đó, một hai điểm thôi cũng quyết định sống chết rồi, bây giờ còn cách thời gian thi đấu một năm nữa, lại có Cố Từ hướng dẫn, cậu thật sự không muốn tranh thủ một chút?"
Tần Niệm không chút dao động: "Không đi, cuộc thi này vốn là dành cho những bạn học có hứng thú, có tiềm năng, tớ đi thì làm được gì chứ, không nên đoạt vị trí của người khác."
"Cũng đúng..."
Hai người nộp bài tập xong thì về lớp.
Hách Phạn thoáng nhìn qua, chậc cười rộ lên: "Bây giờ có một số người mới nhớ tới lợi ích, một lòng muốn có được vinh quang, thứ không phải của mình cũng vội vàng tiến lên tranh đoạt đó nha..."
Tiếng nói của cô ấy rõ ràng có hơi cao lên, âm thầm chọc chọc Tần Niệm.
Tần Niệm mờ mịt nhìn theo tầm mắt của cô nàng, cửa sau của ban 1, Hà Thi Vũ đang đứng trước người Cố Từ, cúi đầu không biết đang nói gì với anh.
"Da mặt thật dày." Hách Phạn nhỏ giọng nói thầm, "Đã như vậy rồi còn tới cầu tình."
Tần Niệm cười một cái, không nói chuyện.
Hà Thi Vũ tựa như nghe được thanh âm nói thầm của Hách Phạn, ngẩng đầu, liếc về phía bên này.
"A, còn trừng tôi à!" Hách Phạn không sợ gì, nện bước đi lên phía trước, lúc đi qua cửa sau của ban 1 còn cố tình nói.
"Con rệp trốn dưới cống ngầm ngoi lên rồi kìa."
Hà Thi Vũ giận cực độ, hốc mắt ướt át ẩn ẩn đỏ lên, lao tới ngăn ở trước mặt Hách Phạn, ủy khuất nói: "Cậu vừa nói cái gì?"
Tần Niệm cũng kinh ngạc tới giật cả mình, không đoán được Hách Phạn còn đột nhiên nói ra loại lời này, cô rõ ràng không nói cho cô ấy biết chuyện của Hà Thi Vũ.
Hách Phạn nhún nhún vai, kinh ngạc nhìn Tần Niệm: "Chuyện gì thế nhỉ, không điểm danh điểm họ, thế mà còn có người vội vàng đi lên nhận chửi cơ đấy?"
"Cậu!" Hà Thi Vũ tức đến đỏ mặt, cứ lặp lại vài tiếng như vậy, giống như hít thở không thông, bộ dáng nhu nhược đáng thương, khiến cho ai thấy cũng đau lòng, "Sao các cậu có thể bắt nạt người khác như vậy chứ?"
Lập tức có nam sinh đi lên hòa giải: "Được rồi, hùng hổ dọa người như vậy làm gì, người ta đã rời nhóm rồi, còn muốn thế nào nữa?"
"Cái gì mà rời nhóm rồi còn muốn thế nào nữa? Cô ta vốn dĩ không có tư cách vào nhóm." Hách Phạn hôm nay không biết sao lại hùng hổ như vậy, cắn người không buông miệng, "Chạy tới khóc lóc là có thể được tha thứ? Thật sự coi mình là bảo bối, cả thế giới đều phải chiều chuộng à?"
Hà Thi Vũ nhìn thấy người nói hộ mình không nói gì nữa, cô ta biết hiện tại bản thân đứng ở phía đối lập với toàn bộ mọi người, nói cái gì cũng sai. Chỉ có nhu nhược là vũ khí, cắn môi, lã chã chực khóc, vô cùng thương tâm: "Tôi không có..."
Vừa nức nở vừa đưa ánh mắt mảnh mai bất lực nhìn Cố Từ.
Đáng tiếc người nào đó mắt bị mù, đang vô cùng buồn ngủ, bộ dáng không quá tỉnh táo, nửa rũ mắt dựa vào cửa sau, không chút để ý ngáp một cái.
Nam sinh không thể nhịn được nữa, đi tới muốn kéo Hách Phạn: "Được rồi, cậu thôi đi không được à!"
Tần Niệm lập tức tiến lên phía trước một bước, che chắn Hách Phạn ở sau lưng, ngăn cản bàn tay của nam sinh kia, nghiêm túc nói: "Mong cậu đừng tùy tiện động thủ với con gái."
Hoa khôi bạch nguyệt quang của nam sinh bị người ta chỉ vào mũi mắng mấy ngày nay, hắn đã sớm nghẹn một bụng tức giận, bình thường còn không thể phát tiết, lúc này rốt cuộc cũng tìm được một "quả hồng mềm " cho nên liền hét lớn: "Con mẹ nó mấy cậu bắt nạt người ta vừa vừa thôi, tôi động thủ đấy thì làm sao?"
Vung tay muốn đẩy Tần Niệm ra để nhào về phía Hách Phạn.
Không nghĩ tới cánh tay lại bị kéo một cái, thân hình hắn nghiêng đi ngã về phía trước, ngực bị một đầu gối hữu lực mạnh mẽ va chạm.
"Rầm" một tiếng trầm vang, những người vây xem trên hành lang đều nghe được rõ ràng, gốc lưỡi tê dại.
Tần Niệm buông tay, nam sinh đã mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Đám người vây xem trợn to hai mắt.
Các cậu đã gặp qua một con thỏ dùng tay không đánh sói chưa? Cái loại tương phản mãnh liệt như thế này làm cho người khác có cảm giác vô cùng sảng khoái.
Con thỏ nhẹ nhàng liếc Hà Thi Vũ đang ngây ra như phỗng.
Tiếng nói mềm mại, lại rất có khí phách, mỉm cười: "Bạn của tôi mắng cậu ta, là bởi vì cậu ta đã làm ra chuyện nên bị mắng, ai có mắt đều biết cả, cảm ơn."
Cô đương nhiên nhớ rõ chuyện Hà Thi Vũ xúi giục giáo bá đánh Cố Từ, nhưng luôn không dễ phát tác, bất quá cô khá nhỏ nhen, luôn muốn đòi lại công bằng.
Cố Từ từ nãy tới giờ chỉ dựa ở cửa sau nhìn bỗng bật cười thành tiếng, xoa bóp đuôi ngựa của cô: "Rất hung dữ nha."
Tần Niệm quay đầu lại có bộ dáng mỉm cười: "Học anh đó ~"
"Ừ, rất tốt." Anh cười nhẹ, "Anh rất thích."
Cô như thế nào, anh đều thích.
Con gái lớn rồi, hung dữ như vậy, còn biết hù dọa người khác nữa, nhìn xem có đáng yêu không cơ chứ ~
Hận không thể chụp ảnh đăng vòng bạn bè.
Nhóm người hóng chuyện lại như bị sét đánh.
Không phải, đại lão, cậu yêu sớm mà còn kiêu ngạo như vậy sao, còn tỏ tình trước mặt mọi người luôn?
Chúng tôi có nên nói gì đó không? Sao bầu không khí quái quái vậy?
Người được tỏ tình cũng quỷ dị mà không hề phản ứng gì, chỉ nói một câu bình thường thôi rồi làm mặt quỷ với anh, vẫy vẫy tay xong liền kéo bạn tốt bên cạnh đi về lớp.
Này chẳng lẽ chính là thứ kia trong truyền thuyết...
Cách thức sống chung của vợ chồng già?
Mới vừa trở lại lớp, chuông vào tiết đã vang lên, Hách Phạn chưa kịp nói gì với Tần Niệm, thầy giáo đã cầm giáo án vội vàng đi lên bục giảng.
Một tiết học này cô nàng luôn cảm thấy không yên, có đôi khi Hách Phạn cảm thấy Tần Niệm cực kỳ đơn thuận, giống như công chúa trong chuyện cổ tích, thế giới trống trải của cô phảng phất như chỉ có chân thiện mỹ.
Cho nên, cô nàng mới không lo rằng tâm tự nhỏ của mình bị phát hiện, nương theo sự tự tin khi có Tần Niệm và Cố Từ chống lưng, bỏ đá xuống giếng với Hà Thi Vũ, trả thù vụ năm đó cô ta cướp đi đối tượng mà mình thầm mến lâu như thế nào.
Nhưng câu "Làm ra chuyện nên bị mắng" của Tần Niệm khiến cô nàng đứng ngồi không yên.
Có lẽ Tần Niệm là bởi vì mình nên mới xuất đầu lộ diện, nhưng cũng có thể là vì người khác, nhưng dù thế nào đi nữa thì cô cũng biết một số chuyện nhưng bình thường lại không thể hiện ra.
Điểm này khiến cô nàng cảm thấy kinh hãi, không thể tin được tiểu tiên nữ ngoan ngoãn mềm mại như vậy lại là một người thông minh thích giả ngu.
Vừa tan học, Hách Phạn thần hồn phách lạc cả tiết ngó qua, xoa xoa tay xin lỗi Tần Niệm, cái khác không nói, chỉ một lời xin lỗi lặp đi lặp lại.
Tần Niệm cất bút vào trong túi bút, cười: "Trước kia cậu có xích mích với Hà Thi Vũ?"
Da gà Hách Phạn nổi cả lên.
"..." Cô còn chưa nói gì đâu!! Tiểu tiên nữ mấy cậu đều có lòng dạ sâu xa như vậy à? Còn có thể...
May mà bà đây xin lỗi nhanh, bằng không đắc tội cậu rồi chết như thế nào cũng không biết!
"... Có một chút."
Tần Niệm cũng không có ý tứ hỏi sâu, hiểu được cô ấy thấp thỏm, khuyên bảo: "Dù nói gì đi nữa thì vẫn phải cảm ơn cậu vì đã nói giúp tớ." Dừng một chút, đè thấp tiếng nói, "Không thì tớ sẽ không thể chủ động tính sổ với cậu ta được ~"
Hách Phạn sửng sốt trong chốc lát, hiểu rõ tiên nữ quả nhiên là cùng chiến tuyến với mình, vẻ sầu khổ lui đi, đắc ý cười ha ha: "Chỉ là làm chuyện tớ thạo nhất thôi, có điều... đánh không thắng."
Nói xong, ánh mắt liền phiêu tới trên người Tần Niệm, "Quên cảm ơn cậu mới nãy đã cản nam sinh kia lại, nói tới, cậu thật sự quá mức lợi hại rồi." Nhớ tới một màn kia, trong đầu Hách Phạn đều trống rỗng, "Chỉ một chiêu đã hạ đo ván tên đó lăn ra đất."
Tần Niệm khiêm tốn nói: "Vừa vặn lúc cậu ta không phòng bị mà thôi."
Cô với Cố Từ đều học nhu thuật.
Nguyên nhân là do thể chất luôn hấp thụ phiền phức quỷ dị kia của Cố Từ, khiến cho Tần Niệm để lại bóng ma không nhỏ, có cơ hội liền khuyên anh đi học chút kỹ năng phòng thân.
Lúc ấy Cố Từ đã ở thủ đô rồi, có điều anh vẫn đáp ứng. Tần Niệm lại sợ anh đáp ứng quá nhanh lại không học tử tế, chỉ qua loa có lệ với mình, cho nên bản thân cũng tìm một thầy giáo để học.
Ở thành phố H không có thầy giáo nào đặc biệt giỏi, cô lăn lộn học mấy năm, cũng không quá chuyên nghiệp, nhưng đánh lũ nghiệp dư thì hẳn là không thành vấn đề.
Hai người ngươi tới ta đi đôi câu, ủy viên sinh hoạt đã xách một cái túi màu đen lớn đến gần phòng học, hồng hộc giơ tay, ném hai túi quần áo lên trên bàn Tần Niệm với Hách Phạn, sau đó rời đi như một cơn gió.
"Đồng phục club mấy cậu nè."
Tần Niệm cầm lấy quần áo.
Màu hồng cam, tươi đẹp sáng sủa, nhìn phát là cảm thấy thích thú rồi.
Thẳng đến khi Hách Phạn vội vã mở túi quần áo ra nhìn, hai người lập tức ngây ra, sao cái áo này ngắn thế...
Nó... nó còn lộ rốn?!