“Thiên Sinh, con có muốn gia nhập Hoàng Dược Cốc hay không?”
Nghe thấy lời ấy, Mạc Thiên Sinh không cấm giật mình. Mà ở đằng khác, Mạc Thế Khải, Mục Trác Vân cũng tương tự như thế. Hoàng Dược Cốc là một trong ba môn phái chính đạo lớn nhất đại lục Chu Thiên này, việc một quản sự ngỏ ý mời đương nhiên sẽ tốt hơn so với tự mình tham gia thi tuyển.
Nhìn ánh mắt mọi người như vậy, Trương quản sự bất giác ho khan một tiếng rồi nói: “Đừng có chằm chằm vào ta như vậy. Ta chỉ là một quản sự nho nhỏ nên không đủ khả năng thật sự đem Thiên Sinh vào trong tông đâu.”
“Thế thì ngươi nói vậy có ích gì?” Mạc Thế Khải trợn mắt nói.
Xấu hổ cười một tiếng, Trương quản sự nói: “Tuy thế nhưng ta vẫn có thể đề cử cho Thiên Sinh, như vậy thì xác xuất tiến nhập Hoàng Dược Cốc của nó sẽ cao hơn một phần.”
“Cảm ơn Trương thúc thúc nhưng mà…”
“Ha ha. Chuyện này để ngày mai mới nói đi. Đứa trẻ này còn cần thời gian để suy nghĩ cơ mà.” Mạc Thế Khải đột nhiên cắt ngang lời Mạc Thiên Sinh, ông ta thâm ý nhìn sang Trác Phàm khẽ gật đầu.
Mạc Thế Khải biết tại sao Mạc Thiên Sinh từ chối. Bởi lẽ có Trác Phàm làm sư phụ lại đi bái nhập môn phái khác chính là không phải đạo. Ông không thể làm cho bầu không khí ở đây trở nên ngượng ngùng được, dù sao lời mời chào của quản sự Hoàng Dược Cốc cũng rất có trọng lượng.
Trương quản sự hiển nhiên nhìn ra ý định từ chối trong lời nói của Mạc Thiên Sinh. Ông cũng biết dụng ý của Mạc Thế Khải nên chỉ cười nói: “Có lẽ ta quá đường đột rồi. Bỏ chuyện đó sang một bên đi vậy.”
Nhìn không khí đang dần trầm lắng, Mạc Thế Khải ho khang một tiếng rồi nói: “Thiên Sinh, chuyện là nửa tháng sau phụ thân sẽ đích thân đi Nhung Quốc một chuyến, con có muốn đi cùng không?”
“Nhung Quốc? Chẳng phải từ trấn Thanh Phong này tới đó phải cách hơn nghìn dặm hay sao?”
Mạc Thiên Sinh kinh ngạc hỏi lại. Thông thường đi vận chuyển hàng, phụ thân hắn sẽ thuê một đoàn tiêu cục thay vì đích thân đi. Điều này có nghĩa là chuyến đi lần này dường như cực kỳ quan trọng.
Trương quản sự lên tiếng: “Thời gian gần đây, Nhung Quốc đột nhiên xuất hiện tình huống rất kỳ quái, rất nhiều người đột nhiên trở nên phát cuồng rồi tấn công những người khác. Ban đầu chỉ có vài trường hợp nhưng về sau lại ngày một nhiều hơn.”
“Nhưng mà việc này thì liên quan gì tới thương hội? Người nên đi phải là người của Hoàng Dược Cốc mới đúng chứ?” Mạc Thiên Sinh khó hiểu hỏi.
“Con nói không sai. Bởi vì Hoàng Dược Cốc đề nghị mua một lượng lớn dược thảo từ thương hội nên ta mới phải đích thân đi. Nếu như thuận lợi giao hàng thì sau này Thiên Sinh Thương Hội sẽ còn nhiều cơ hội làm ăn cùng một trong tam tông chính đạo.”
“Tất nhiên, Thiên Sinh Thương Hội chỉ cần giao hàng là được còn việc điều tra sự tình kỳ quái là của Hoàng Dược Cốc và Hợp Hoan Tông.” Trương quản sự bổ sung.
“Hợp Hoan Tông?” Mạc Thiên Sinh nhìn sang Mục Trác Vân.
Ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Bởi vì Nhung Quốc ở gần địa phận của Hợp Hoan Tông nên một số đệ tử mới gia nhập sẽ phải ra ngoài điều tra. Đây cũng xem như đi lịch luyện trong môn phái giống như Hoàng Dược Cốc vậy.”
“Vì có sự tham gia của Hợp Hoan Tông nên trên đường đi chắc chắn sẽ an toàn.” Trương quản sự khẳng định khi biết sự lo lắng của Mạc Thiên Sinh đối với phụ thân.
Dù gì đó cũng là một phái đứng đầu của đại lục Chu Thiên, không có tông môn nào nguyện ý sau lưng giật dây nếu không muốn phải chịu đựng lửa giận của Hợp Hoan Tông. Mà do điều ấy nên Mạc Thế Khải mới có ý định dẫn theo Mạc Thiên Sinh.
Mạc Thiên Sinh liếc mắt nhìn Trác Phàm như thể hỏi ý kiến. Dù gì bây giờ hắn còn phải luyện tập hằng ngày, nếu đi theo phụ thân thì sẽ phải trì trệ đột phá.
Như nhận ra suy nghĩ của đối phương, Trác Phàm chỉ mỉm cười nói: “Tại hạ cũng chưa từng đi Nhung Quốc bao giờ, nếu được thì Mạc thúc có thể cho tại hạ theo cùng.”
“Ha ha. Đương nhiên không thành vấn đề. Vài ngày nữa đệ tử của Hoàng Dược Cốc sẽ tới đây sau đó chúng ta xuất phát là được.” Mạc Thế Khải đáp lời. Việc Trác Phàm muốn đi theo có nghĩa là đã ngầm đồng ý để Mạc Thiên Sinh đi cùng.
“Vâng. Vậy thì theo như phụ thân sắp xếp, con trước xin cáo lui.” Mạc Thiên Sinh sau đó đứng dậy tạo thế bao quyền cùng kính thi lễ.
Mạc Thế Khải biết ngày nay nhi tử của ông đã trải qua những gì nên khẽ gật đầu. Trác Phàm cũng theo đí cùng Mạc Thiên Sinh đi ra.
Lúc đi trên đường, Trác Phàm đột nhiên lên tiếng: “Thật ra gia nhập Hoàng Dược Cốc cũng không phải ý kiến tồi.”
“Sư phụ. Chẳng lẽ ngài không tin nhân phẩm của con? Ta tuyệt đối chưa từng có ý nghĩ đó.” Mạc Thiên Sinh dứt khoát nói như sợ Trác Phàm hiểu lầm. Gương mặt của hắn lộ ra biểu hiện kiêng quyết không chút dao động nào.
Nhìn thấy cảnh đó, Trác Phàm cười khẽ tiếp tục vừa đi vừa nói: “Không phải sư phụ không tin. Chỉ là nếu cứ ở bên ngoài lông bông như vậy thì chẳng phải là cách hay. Tuy ta có kinh nghiệm luyện đan nhưng lại không thể thị phạm cho con học hỏi. Việc gia nhập Hoàng Dược Cốc chắc chắn là phương án tốt nhất.”
“Ý của ngài là bảo con gia nhập Hoàng Dược Cốc để học cách luyện đan?”
“Đương nhiên chính là vậy. Mà lại, gia nhập Hoàng Dược Cốc cũng chưa hẳn bắt buộc phải bái sư, chỉ có khi nào bước vào nội môn thì mới cần mà thôi.”
“Làm sao sư phụ biết điều này?” Mạc Thiên Sinh chợt hỏi.
“Đương nhiên là bởi vì phụ thân của ngươi đã nói cho ta biết rồi.”
“Thảo nào vừa nãy khi con định từ chối thì phụ thân liền cắt ngang.”
“Được rồi. Đừng nghĩ nhiều về nó, cứ quyết định như vậy đi. Trở về phòng minh tưởng, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.” Trác Phàm vỗ vai sau đó bước đi trước.
Ngày hôm sau, Mạc Thiên Sinh không có đi trước tiên đi tu luyện mà đến gặp mặt Trương quản sự. Ngồi đối diện với hắn, ông ta không che giấu được sự vui mừng mà liên tục gật đầu: “Vậy là con quyết định muốn gia nhập Hoàng Dược Cốc sao? Tốt tốt.”
“Chỉ là Trương thúc thúc. Con có điều chưa rõ ràng lắm.”
“Con nói đi.”
Mạc Thiên Sinh suy nghĩ một chút rồi lựa lời nói: “Tại sao thúc lại muốn cho con cơ hội gia nhập Hoàng Dược Cốc. Phải biết rằng mỗi chấp sự chỉ có ba tấm Bạch Sắc Lệnh mà thôi, ở ngoài kia còn rất nhiều tu sĩ còn giỏi giang hơn cả con cơ mà, nếu như vì giao tình giữa ngài và phụ thân con thì…”
Trương quản sự cười một tiếng ôn hòa nói: “Quả thật việc ấy cũng có quan hệ với phụ thân con nhưng kỳ thực ban đầu ta không có nghĩ tới, chỉ khi chứng kiến trận đấu kia thì ta mới có ý định ấy. Phong huyệt là kỹ thuật cực khó đến cả những đệ tử nội môn hoặc là quản sự như ta còn chưa chắc làm được thế nhưng con lại làm một cách thành thạo, chưa kể đó còn cả cách giải quyết độc vụ nữa.”
“Phong huyệt thật sự phức tạp đến thế sao?”
“Đương nhiên là vậy rồi.”
Mạc Thiên Sinh kinh ngạc nhìn Trương quản sự. Quả thật lúc ban đầu hắn cảm thấy còn rất khó khăn, chỉ cần điểm sai huyệt thì cả cơ thể lập tức xuất hiện di chứng, khi thì đau nhức lúc thì ngứa ngáy khắp người thậm chí còn cười không ngậm được mồm, có điều qua vài chục lần liền ít gặp sai sót hơn.
Vả lại, Mạc Thiên Sinh ngày một thường xuyên giao đấu với linh thú có độc nên việc thi triển phong huyệt gần như được luyện tập hằng ngày một cách thành thạo.
Lúc này, Trương quản sự lập tức nghiêm mặt nói tiếp: “Con không biết đấy thôi. Trên cơ thể mỗi người có một trăm lẻ tám huyệt vị, trong số đó có ba mươi sáu cái là tử huyệt. Phong huyệt đúng thì không sao, nhưng một khi sai lệch chút ít liền dễ dàng dạo qua một vòng Tử Môn Quan. Chính vì thế mà tu giả chẳng mấy ai nguyện ý mạo hiểm thực hành cả.”
Mồ hôi sau lưng bất giác dày đặc, chỉ nghe lời Trương quản sự nói mà Mạc Thiên Sinh có cảm giác như bản thân đã mấy lần đi qua hơn một nửa Cầu Nại Hà rồi. À không… ít nhất cũng trên trăm lần.
Trong lòng hắn không ngừng cười khổ nghĩ tới câu nói lúc trước của Trác Phàm: “Yên tâm đi, không chết được đâu. Đây chỉ là phản ứng bình thường khi phong huyệt bị sai mà thôi, vi sư có kinh nghiệm mà.”
“Hóa ra bình thường trong miệng ngài chính là như thế sao?” Mạc Thiên Sinh ngửa đầu nhìn lên trần nhà cố gắng để nước mắt đau khổ chảy ngược vào trong.
Nhưng mà, Mạc Thiên Sinh cũng không dám đi trách sư phụ hắn. Thử hỏi nếu Trác Phàm nói ra thì liệu hắn có dám luyện cái kỹ thuật nguy hiểm ấy không. Nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải bây giờ hắn đã thành thục một thủ pháp khó khăn hay sao.
Cứ như thế, Mạc Thiên Sinh mang theo sự đấu tranh giữ hận Trác Phàm và ghét Trác Phàm mà cáo lui.