Tiểu Dạ vừa mới bước ra ngoài liền đảo mắt liếc ngang liếc dọc, tò mò nhìn khắp nơi, khung cảnh rừng núi ở đây tương đối lạ lẫm đối với nó. Chẳng qua, khi lướt thấy Trác Phàm đang đứng gần đó, nó lập tức rụt đầu ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Thật đáng thương.”
Mạc Thiên Sinh cảm thán một câu. Trong lúc còn ở Hoàng Liên Sơn, nhiều lúc Tiểu Dạ quậy phá liền bị Trác Phàm dạy dỗ một trận. Những ký ức đó dường như được khắc họa rất sâu, chính vì vậy nên bây giờ nó mới sợ hãi Trác Phàm như vậy.
“Nói chuyện như vậy cũng đủ rồi. Mau bắt đầu đi thôi.” Trác Phàm vừa quát vừa xách ra một cây mộc côn đánh thẳng vào mông của Mạc Thiên Sinh.
“Ui da.”
Mạc Thiên Sinh nhảy cẫng một cái rồi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi. Tiểu Dạ nghiên đầu sau một bên hứng thú nhìn hắn đang thụt mạng leo dốc.
“Ngươi nhìn cái gì?”
Đúng lúc ấy, Trác Phàm lại đi tới ngay bên cạnh nó, mộc côn huy động phát ra tiếng gió vù vù.
“Gào?” Tiểu Dạ giống như đang hỏi hắn có chuyện gì.
“Còn không đi theo. Ngươi cũng phải leo cùng hắn.” Dứt lời, Trác Phàm lập tức nện cho nó một phát.
“Gào!” Tiểu Dạ ai oán kêu lên nhưng rồi cũng vội chạy theo.
“Đúng là một tên độc ác mà.”
“Hả?”
Mạc Thiên Sinh đột nhiên khựng lại. Hình như hắn nghe được âm thanh nào đó vang lên trong đầu. Hắn đưa tay gõ gõ ót vài cái rồi liếc nhìn khắp nơi nhưng chẳng thấy gì ngoài Tiểu Dạ đang nước mắt nước mũi giàn dụa phía sau lưng.
“Là ảo giác sao? Xem ra ta bị chấn thương tâm lý rồi.”
Mạc Thiên Sinh mếu máo lắc đầu rũ bỏ tạp niệm sau đó tiếp tục cắn răng mà đi. Có thể thấy bước chân của hắn nặng nề tới mức để lại từng vết lõm sâu dưới nền đất chẳng qua dù hắn than vãng nhưng chưa từng có dấu hiệu dừng lại. Nếu như không chịu được thì hắn làm sao có được thành tựu bây giờ.
Trác Phàm nhìn Mạc Thiên Sinh ở phía trước sau đó dời sang bên cạnh nhìn Mạc Thế Khải đang đi tới.
“Ngài nói xem Mạc Thiên Sinh của ngày ấy có làm được như vậy hay không?” Trác Phàm mỉm cười lên tiếng.
“Nhưng mà như vậy không phải quá nặng nề đối với nó hay sao?”
“Đương nhiên ta biết điều đó. Có điều căn cơ của Thiên Sinh so với người khác kém gấp mười nên nó phải nổ lực gấp trăm lần để vượt qua tất cả.”
Mạc Thế Khải khẽ gật đầu. Ánh mắt Mạc Thiên Sinh toát ra vẻ kiêng định mà trước đây ông chưa từng nhìn thấy.
“Nếu đó là con đường mà đứa nhỏ này đã chọn thì người làm phụ thân như ta chỉ đành ủng hộ tới cùng. Mong là những gì ngươi nói được sẽ làm được.”
“Mạc thúc cứ yên tâm. Ta còn phải phụ thuộc và Thiên Sinh để còn khôi phục tu vi mà.”
Trác Phàm cười cười đáp lại. Trên thực tế hắn hoàn toàn không chắc chắn Mạc Thiên Sinh có thể giúp mình hay không. Nhưng mà đến bây giờ hắn chỉ có thể được nước nào hay nước đấy mà thôi. Khi một người bị trôi đi giữa dòng lũ thì một nhánh cây chĩa xuống cũng có thể cứu mạng họ kia mà.
Lúc này, mặt trời đã ló dạng, Mạc Thiên Sinh không dám quên lời của Trác Phàm vội vàng thi triển Tử Cực Ma Đồng mượn nhờ Tử Khí Đông Lai tiến hành bồi dưỡng tinh thần lực, mà lại, bước chân của hắn không hề chậm lại một chút nào.
Ở phía sau, Tiểu Dạ cũng đang nghiếng răng thở phì phò, hai luồng khí nóng từ lỗ mũi thổi ra bay cả lá khô dưới nền đất. Thi thoảng nó lại đem đầu ủi thẳng vào lưng của Mạc Thiên Sinh như thể thúc dục hắn nhanh chóng di chuyển để còn nghỉ ngơi.
Hành trình của một người một thú diễn ra tới tận giữa trưa mới hoàn thành. Cả hai nằm la liệt dưới đất, trước ngực chập trùng như sóng vỗ, mồ hôi mồ kê nhể nhại như tắm.
Trác Phàm không biết từ đâu bước tới ném ra một quả táo cho Mạc Thiên Sinh, chính bản thân hắn cũng đang ngậm một quả khác.
“Cảm giác thế nào?” Trác Phàm hỏi.
Mạc Thiên Sinh cắn một miếng, thỏa mãn thưởng thức vị ngọt sau đó nói: “Vừa di chuyển vừa thi triển Tử Cực Ma Đồng thật sự rất khó. Đệ tử đã bị đứt quãng trên dưới mười lần. Mà lại, không biết vì sao lúc ấy tinh thần lực của đệ tử không ngừng tiêu hao.”
“Việc ngươi tiêu hao tinh thần lực không phải bởi vì vừa di chuyển vừa tu luyện tinh thân mà là do nó.” Trác Phàm hất cằm về phía Tiểu Dạ.
“Do Tiểu Dạ á?”
“Đúng thế. Như ta đã nói, khế ước Hồn Sủng là dựa vào tinh thần liên kết. Ngươi đem nó triệu hồi ra bên ngoài càng lâu thì đồng nghĩa với việc tiêu hao càng lớn. Mà lại, trong lúc nó tham chiến, tinh thần lực của ngươi sẽ càng tuột dốc không phanh.”
“Như vậy chẳng phải đệ tử càng thua nhanh hơn sao?”
“Ngu ngốc. Hai đánh một sao lại thua nhanh hơn.”
Trác Phàm cầm mộc côn gõ đầu Mạc Thiên Sinh một cái nói: “Nhưng mà nếu đối phương kéo dài thời gian thì thật sự cũng rất bất lợi. Chính vì vậy từ nay về sau mỗi khi luyện thể chất ngươi phải triệu hồi đó ra để rèn thêm tinh thần lực. Điều đó tốt cho cả hai ngươi. Nếu nó thăng cấp thi ngươi cũng đột phá nhanh hơn.”
“Vâng đệ tử đã rõ.”
Mạc Thiên Sinh ngồi dậy, như nghĩ tới điều gì hắn lại nói: “Phải rồi sư phụ. Nếu vậy hay là ta tìm thêm vài chục đầu linh thú khác kí khế ước thì không phải tu vi sẽ tăng lên càng cao hay sao?”
“Cốc!”
Lại một côn lên đầu, Mạc Thiên Sinh rụt cổ đưa tay xoa xoa. Hắn không dám đối diện ánh mắt như muốn đánh lún đầu đối phương của Trác Phàm.
“Bộ ngươi nghĩ ký khế ước đơn giản giống như phụ thân ngươi đi giao thương hay sao?”
Ở phía xa xa, Mạc Thế Khải nghe thấy điều này, gương mặt thoáng co giật thầm nghĩ: “Ai nói đi giao thương đơn giản chứ.”
Trác Phàm không hề nghe thấy lời ông ta nói mà chỉ tập trung giáo huấn: “Nhớ lại lần trước ngươi suýt ch.. à không, khó khăn như thế nào đi. Đó là Ám Kim Sư Hổ chủ động đấy.”
Trác Phàm biết Mạc Thế Khải ở đằng xa nên không dám nói chính xác tình huống sợ rằng ông ta sẽ lại thay đổi ý định.
“Mặc khác, món công pháp ấy chỉ là tàn quyển, ngươi không thể mạo hiểm sự dụng trên linh thú khác. Nếu sau này cơ duyên xảo hợp tìm được công pháp đầy đủ thì thi triển cũng chưa muộn.”
“Vâng, đệ tử biết rồi.”
“Biết rồi? Biết rồi thì nên làm điều tiếp theo đi chứ.” Vừa nói, Trác Phàm vừa hất cằm về phía bên cạnh.
Mạc Thiên Sinh nhìn theo, đến khi thấy được mười viên cự thạch to tướng thì đôi mắt đã trắng dã. Dù thế, hắn vẫn đứng đứng dậy, lấy ra Thiếc Nha Thương bắt đầu vận nguyên lực bổ đá.
“Keng!”
Một tiếng thanh thúy vang lên, thân thể Mạc Thiên Sinh bị dư chấn của Thiếc Nha Thương truyền tới làm hắn run lên, tâm thần oanh minh như chuông đồng vang vọng.
“Sư phụ, có phải là cứng quá rồi hay không?” Mạc Thiên Sinh nghẹn ngào nhìn Trác Phàm.
“Ừm… Đúng là hơi cứng hơn một chút. Ta cũng không nói hôm nay ngươi phải bổ hết. Một viên là đủ rồi.” Trác Phàm sờ sờ cái mũi nói.
Đến buổi chiều, khi Mạc Thiên Sinh trở về thì gương mặt đã giống như người vô hồn. Ngày luyện tập hôm nay so với những ngày trước thì thật sự là quá khủng bố. Hắn không chờ được mà vội vàng đi tẩy rửa bụi bẩn trên thân thể, một cảm giác thư thái mà trước giờ hắn chưa từng cảm nhận qua.
Tối ấy, Mạc Thiên Sinh được gọi tới đại sảnh. Mục Trác Vân cùng Trương quản sự cũng xuất hiện ở chỗ ấy cùng với phụ thân của hắn và Trác Phàm.
“Bái kiến phụ thân, Mục bá bá và…”
“Cứ gọi ta là Trương thúc thúc là được rồi.” Trương quản sự hòa ái mỉm cười nói.
“Vâng. Trương thúc thúc.”
Mạc Thiên Sinh cung kính thi lễ sau đó ngồi ở bên cạnh Trác Phàm. Hắn cảm thấy có chút không tự nhiên khi bị ánh mắt dò xét của Mục Trác Vân và Trương quản sự nhìn tới.
Mục Trác Vân trong mắt lóe lên tinh quang, không ngừng gật đầu khi thấy Mạc Thiên Sinh đã trưởng thành. Có nằm mơ ông cũng không nghĩ đứa trẻ này sau vài năm ngắn ngủi đã lột xác ngoạn mục đến vậy.
Còn bên phía Trương quản sự thì cũng tương tự như thế. Có điều ông ta thẳng thắng hơn mà lên tiếng: “Thiên Sinh, ta gọi con như thế có được không?”
“Trương thúc thúc cứ tự nhiên.”
“Vậy thì. Thiên Sinh, con có muốn gia nhập Hoàng Dược Cốc hay không?”