Thần Y Thánh Thủ

Chương 578: Người tốt ắt được báo đáp



Chủ nhiệm Ngô thấy mơ hồ, con gái của Chủ tịch huyện Mễ bị gã mắng, còn người bị gã gọi là có dụng tâm xấu, không ngờ lại là con rể của Chủ tịch huyện, dù da mặt của gã rất dầy đi nữa thì lúc này cũng chẳng biết nên nói gì mới đúng.

- Chủ tịch huyện Mễ, có lẽ là có hiểu lầm gì đó, bác sĩ Trương y thuật cao siêu, chắc là không đành lòng thấy bệnh nhân đau đớn, cho nên mới ra tay giúp đỡ!

Viện trưởng là người khéo léo đưa đẩy, ông vội vàng đứng ra giảng hòa.

Vị viện trưởng đã nghe nói đến tên Trương Dương, lúc trước gây ồn ào như vậy, ở huyện này có rất nhiều lãnh đạo đều biết đến Trương Dương, còn Chủ nhiệm Ngô chỉ là một chủ nhiệm phòng ban, tất nhiên là biết được ít chuyện hơn viện trưởng rồi.

Còn một điểm nữa, lần trước Chủ tịch huyện Mễ bị tai nạn xe, phục hồi rất nhanh, sau đó còn đến bệnh viện kiểm tra mấy lần.

Mỗi lần kiểm tra, viện trưởng đều đích thân đưa đi.

Thủ trưởng trực tiếp, không đích thân đưa đi không được, Mễ Chí Quốc là Phó chủ tịch huyện phân công quản lý vệ sinh, lại là ủy viên thường vụ, mấy thuộc hạ dưới tay không nghe lời, thay đổi một vài người chả là vấn đề gì.

Cũng vì đi theo, nên ông mới kinh ngạc về tốc độ khôi phục nhanh chóng của Chủ tịch huyện Mễ, cũng để tâm đến Trương Dương.

Sau mỗi lần Mễ Chí Quốc kiểm tra, đều cười nói đây là kết quả con rể ông chữa trị giúp, con rể của ông mặc dù trẻ tuổi nhưng là thần y, ông rất hài lòng.

- Đúng, là hiểu lầm, hiểu lầm!

Chủ nhiệm Ngô vội vàng gật đầu, trời đang lạnh vậy mà ông đổ cả mồ hôi, còn lau lén nữa.

- Bác sĩ Trương, tôi là viện trưởng, là đại diện của bệnh viện, cảm ơn anh đã ra tay, không biết bệnh nhân được anh cứu giờ thế nào rồi?

Viên trưởng cẩn thận nói, cũng hung hăng trợn mắt nhìn Chủ nhiệm Ngô một cái, ông không cố tình giúp tên này, chỉ có điều động tĩnh gã gây ra quá lớn, không có lợi cho ông, dù sao ông cũng là nhân vật số 1 của bệnh viện, để mất điểm trước mặt cấp trên, đối với sự phát triển của ông sau này hoàn toàn không tốt.

- bệnh nhân được bác sĩ Trương chữa đã tốt đến thần kỳ, đó chính là bệnh nhân vị lây nhiễm phổi nghiêm trọng nhất!

Trương Dương còn chưa nói, cô nàng y tá đã nói, cô nàng y tá này còn ngạc nhiên nhìn Trương Dương, không ngờ chàng thanh niên trẻ có y thuật lợi hại này còn là con rể của Chủ tịch huyện.

- Đúng vậy, lúc nãy tôi có nghe họ báo cáo, tình trạng của bệnh nhân dường như rất nguy hiểm?

Mễ Chí Quốc giật mình, bật thốt lên nói, có khách của hai bàn bị trúng độc thạch tín, một bàn bảy người, một bàn năm người, nguy hiểm nhất là bàn năm người, bệnh nhân bị lây nhiễm phổi dẫn đến tử vong đều là người ở bàn này.

Vừa rồi Mễ Chí Quốc đã gặp người nhà người trúng độc, đang chuẩn bị gặp mấy bệnh nhân bị trúng độc nặng, vừa hay đi ngang qua đây, đúng lúc nghe thấy Chủ nhiệm Ngô đang nói Trương Dương, cho nên mới bất mãn nói.

- Đúng, là bệnh nhân rất nguy hiểm, không ngờ lại được bác sĩ Trương cứu mạng, bác sĩ Trương quả là thần y!

Viện trưởng vội vàng đứng ra nói, tảng đá trong lòng ông lại rơi xuống một chút.

Tình hình bệnh nhiên kia ông biết rõ bệnh viện căn bản không ai có thể chữa trị được, lúc Mễ Chí Quốc muốn đi thăm ông đã phản đối nhưng Mễ Chí Quốc đã kiên trì ông cũng không có cách nào khác.

Nếu bệnh nhân này chưa chết, lại qua đời trước mặt Chủ tịch huyện, phiền phức của ông sẽ càng lớn hơn, giờ bệnh nhân đã được cứu, lo lắng này đã không còn nữa.

- Viện trưởng quá khen, tố chất chỉnh thể của quý bệnh viện không tệ, nhưng một con sâu làm rầu nồi canh, chuyện này cần phải để ý!

Trương Dương thản nhiên cười, sau khi cáo từ Mễ Chí Quốc liền kéo Mễ Tuyết rời đi.

Trước khi đi, hắn còn dặn dò Hách Hâm, cứ yên tâm đến bệnh viện Bảo Đà là được.

Trương Dương rất lười nói chuyện tiếp với ông viện trưởng này, bệnh viện này xà trên không thẳng xà dưới cong, phong khí cả bệnh viện cũng không được, tuy nhiên loại bệnh viện thế này cũng không phải ít thấy, cho dù Trương Dương có muốn quản cũng không được.

Hắn mặc kệ, nhưng không có nghĩa là sẽ dễ dàng buông tha cho tên Chủ nhiệm Ngô kia.

Câu nói trước khi hắn bỏ đi có lực sát thương rất lớn, con sâu kia chỉ ai, tất cả mọi người hiểu rất rõ.

Cục phó cục cảnh sát kia lại có chút thông cảm nhìn Chủ nhiệm Ngô, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trương Dương đi là tốt rồi, Trương Dương ở lại đây thực sự khiến ông có chút sợ hãi, dù sao danh tiếng sát thủ cục trưởng của Trương Dương đã sớm lan truyền, chưa đến nữa năm hai vị cục trưởng xuống đài đều có liên quan đến hăn.

Trong lòng của ông quyết định, vụ án này nhất định phải xử lý nghiêm khắc, nhất định phải điều tra ra chân tướng.

Mễ Chí Quốc cũng không ngốc, không nhắc đến chuyện nhà hàng em trai ông, chỉ với lượng thạch tín nhiều thế này thì không thể nào là chuyện ngoài ý muốn rồi, chắc chắn là có người đầu độc.

Vụ án chưa điều tra rõ sẽ không có lợi cho ông, nên ông mới đưa người của Cục cảnh sát đến cùng.

- Con sâu này, nhất định phải xử lý sạch sẽ!

Mễ Chí Quốc hung hăng trợn mắt nhìn chủ nhiệm Ngô, nói xong liền nhanh chóng rời đi, Cục trưởng cục Y tế, Viện trưởng đều nhìn gã một cái, trên mặt không biểu tình gì, rời đi cùng với Chủ tịch huyện.

Bọn họ vừa mới đi, toàn thân Chủ nhiệm Ngô đã mềm nhũn ra, ngã xuống đất, gã là chủ nhiệm phòng cấp cứu, vị trí chủ nhiệm này gã đã cố gắng mười mấy năm cuối cùng mới ngồi lên được.

Chỉ nghe Mễ Chí Quốc nói vậy gã đã hiểu, vị trí chủ nhiệm này của gã đã không còn nữa rồi, vị trí công việc này có thể giữ được hay không cũng không rõ.

Gã yếu ớt, không được ai thông cảm cả.

Ngay cả cô y tá cũng có chút chán ghét nhìn gã, Chủ nhiệm Ngô là người làm việc hà khắc, quan hệ với mọi người không tốt, giờ coi như đã nhận quả đắng rồi

Hách Hâm còn có chút ngẩn người, nhìn sững theo hướng Trương Dương rời đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trên tay của anh ta còn có số điện thoại Trương Dương để lại, người thanh niên này không ngờ là con rể của Chủ tịch huyện Mễ, lời người này nói, hẳn là không phải giả mới đúng.

Có lẽ những gì Trương Dương nói đều là sự thực, hắn thực sự có khả năng sắp xếp cho mình làm ở bệnh viện Bảo Đà.

Tuy nhiên những việc này đứng nói Phó chủ tịch huyện, cho dù là Chủ tịch huyện Liệt Sơn, Bí thư huyện ủy đi đánh tiếng cũng chưa chắc đã thành công, cấp bậc hành chính của viện trưởng bệnh viện Bảo Đà người ta chẳng hề kém Chủ tịch huyện.

Hách Hâm có chút bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn cất tờ giấy.

Cho dù có đúng hay không, anh ta cũng phải thử một lần, anh ta quyết phải rời nơi đây, dĩ nhiên là không muốn tiếp tục ở đây nữa.

Buổi chiều, Hách Hâm gọi điện cho bệnh viện Bảo Đà, anh ta chưa tới, nhưng không ảnh hưởng đến việc gọi điện thoại hỏi thử, đây cũng là biểu hiện sự nghi ngờ trong lòng anh ta.

Kết quả khiến anh ta giật mình kinh hãi, sau khi anh ta nói chuyện của mình, bên bệnh viện đã nhanh chóng thông báo viện trưởng, sau đó viện trưởng đích thân gọi điện lại cho anh ta.

Viện trưởng còn hỏi thăm bằng cấp học lực của anh ta, cuối cùng còn bảo anh ta làm thủ tục sớm, thủ tục xong xuôi, anh ta cính thức là thành viên bệnh viện Bảo Đà.

Sau khi đối phương cúp máy, Hách Hâm còn sững sờ, là sự thật, những gì Trương Dương nói đều là sự thật, anh ta không ngờ, chuyện đã làm khó anh ta từ rất lâu, điều khó khăn lớn nhất, cuối cùng lại được giải quyết như vậy.

Đồng thời điều anh ta không ngờ là công việc lại được sắp xếp dễ dàng đến như vậy, anh ta không biết Trương Dương vì sao lại giúp anh ta, nhưng lòng cảm kích của anh đối với Trương Dương là khắc cốt ghi tâm.

Lúc này anh ta đột nhiên nhớ đến câu nói xưa, câu nói này trước đây anh ta không tin, người tốt nhất định được báo đáp.

Ngoài ra, viện trưởng Lưu bệnh viện Bảo Đà sau khi gác máy cũng nhẹ nhàng gật đâu.

Người Trương Dương đưa tới là một tài năng tốt nghiệp học viện y Đồng Tế, đã trải qua bao năm kinh nghiệm, bản thân cũng có thể tự thực hiện vài ca phẫu thuật.

Điều này chứng tỏ người Trương Dương đư tới cũng không tẹ, dù ông đã đồng ý với Trương Dương nhưng vẫn lo người Trương Dương đưa tới không có học vấn, giờ này những lo lắng đó đã được giải tỏa.

Sau chuyện ở bệnh viện Trương Dương và Mễ Tuyết cùng nhau trở về.

Mễ An đã về trường, một mình Long Phong một mình ngồi ở trong phòng chơi với Truy Phong và Tia Chớp.

Trương Dương vừa về ba tên đều bu lại, Truy Phong còn lè lưỡi, nhảy lên cổ Trương Dương liếm liếm mặt khiến Trương Dương cười ngứa ngáy.

Sau khi trở về, Ngô Phượng Lan lại hâm nóng cơm cho họ, để họ ăn uống đơn giản.

Mễ Chí Quốc không thể về được, chuyện lớn như vậy, lại là chuyện của em trai ông, hôm nay khi nào về ông chưa thể nào nói được.

Hiệu quả xử lý của cục cảnh sát rất tốt, rất nhanh chóng đã điều tra được chân tướng.

Quả thực lần này là do có người đầu độc, người đầu độc không phải ai khác là đầu bếp của nhà hàng.

Mễ Chí Thành rất ít khi hỏi chuyện nhà hàng, ông tìm vài quản lý về, những quản lý này năng lực không tệ, nhưng lại đối xử với nhân viên không tốt.

Dù đầu bếp hay là nhân viên phục vụ đều từng bị y giáo huấn.

Khác sản tổng cộng có hai đầu bếp, đầu độc là một người có hận thù rất sâu với tên quản lý này, người này nhát gan, không dám đầu độc quản lý, nên đã đầu độc vào thức ăn của khách.

Thạch tín của gã ta đã có từ trước, lúc đầu là dùng để bẫy chuột, gã chỉ muốn bỏ chút độc, để gây phiền phức cho gã quản lý, nhưng liều thuốc bỏ vào quá nhiều, cuối cùng đã gây ra sự cố lớn làm tổn thương 12 người, chết 1 người.

Sau khi đầu bếp bị bắt còn khóc lóc hối hận, đáng tiếc hối hận cũng đã muộn.

Mễ Chí Thành cũng bị bắt, gã là đại diện pháp nhân, chuyện lớn như vậy không tránh khỏi liên quan, càng không cần phải nói sau này gã còn phải xử lý hậu quả.

Lần này, Mễ Chí Thành coi như xong rồi, chỉ riêng tiền bồi thường có bán nhà hàng gã đi để trả cũng không đủ, gia sản cuối cùng của gã cũng mất hết.

Mễ Chí Thành không ngừng kêu oan, tuy nhiên chẳng có ai nghĩ rằng gã oan uổng.

Nhân quả tuần hoàn, nếu Mễ Chí Thành chú ý đến nhà hàng nhiều hơn, biết quản lý đối xử với mọi người không tốt, sớm ngăn chặn hoặc hỏi han, chuyện này sẽ không xảy ra.

Gã là đại diện pháp nhân lại không hỏi đến chuyện kinh doanh của mình, xảy ra vấn đề dĩ nhiên phải gánh vác thôi.

Tuy nhiên những chuyện này để sau hẵng nói, dù gì nó cũng chẳng liên quan đến Trương Dương.

Hai ngày sau, Trương Dương và Mễ Tuyết luôn ở bên nhau, Mễ Tuyết còn đưa Trương Dương đến núi Thanh Nhai.

Lên núi, Truy Phong và Tia Chớp rất vui vẻ, giống như đám trẻ chơi đùa ầm ĩ, đối với chúng mà nói ở trên núi vẫn tự do tự tại hơn.

Núi Thanh Nhai không lớn, lúc nhỏ Mễ Tuyết thường lên chơi, sau này đi học bận rộn rất ít đến đây, lần này về, lại cùng về với người yêu, trong lòng cô cảm thấy rất hài lòng.

- Tạ lão gia ở núi bên kia, hay chúng ta qua đó xem!

Ôm Trương Dương, Mễ Tuyết đột nhiên nói, biệt thự Tạ gia ở núi Thanh Nhai, nhưng ở mặt kia núi, sở dĩ cô nói như vậy là vì muốn một mình đi với Trương Dương một lát.

Khi cô và Trương Dương ở cạnh nhau, Long Phong đã bớt làm bóng đèn như trước kia, lần này Long Phong cũng ở nhà một mình tu luyện!!!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv