Hách Hâm lạnh lùng nhìn Chủ nhiệm Ngô đang tức giận mình.
- Còn nữa, cậu có biết, cậu giả mạo chữ ký của tôi, đây là một hành vi trái pháp luật, nếu xảy ra sự cố trong phẫu thuật, cậu còn phải gánh vác trách nhiệm hình sự, cậu đang phạm tội, là phạm tội đấy có biết không hả?
Chủ nhiệm Ngô kêu to, dường như không ngừng tăng volume để thể hiện quan uy của mình.
- Chủ nhiệm Ngô, ông không cần phải nói nữa, tôi từ chức, không làm nữa!
Hách Hâm đột nhiên nói một câu, giọng nói dõng dạc không ngừng phê phán thuộc hạ của Chủ nhiệm Ngô đột nhiên dừng lại, có chút sửng sờ nhìn Hách Hâm.
Hách Hâm không phải người địa phương, điều này đúng, nhưng anh ta là nhân viên chính thức của bệnh viện.
Bất kể nói thế nào, nhân viên chính thức cũng là chiếc bát sắt, thời buổi này ai cũng coi trọng công việc, hơn nữa Hách Hâm cũng còn có một nguyện vọng, anh ta hy vọng sau khi nỗ lực công tác có thể được điều về Hỗ Hải.
Tuy nhiên anh ta cũng hiểu, được điều về Hỗ Hải khả năng cực thấp.
Trên thực tế, Hách Hâm cũng không phải cam tâm tình nguyện đến Liệt Sơn này, anh ta học y ở Đồng Tế, Hỗ Hải, sau khi tốt nghiệp cũng thực tập ở Hỗ Hải, nhưng lúc phân công việc lại có chút vấn đề.
Anh ta vốn có thể ở lại Hỗ Hải, nhưng cuối cùng lại bị một người khác có quyền thế lấy mất, cuối cùng lại bị phân đến nơi hoang sơ này.
Liệt Sơn kỳ thực không phải nơi quá nghèo, nhưng so với Hỗ Hải rõ ràng là còn kém xa.
Những năm gần đây, Hách Hâm cố gắng rất nhiều, nhưng lần nào cũng đều thất vọng.
Dần dần anh ta cũng hiểu, những người dân bình thường như anh, nếu chỉ dựa vào cố gắng của bản thân mà được điều về Hỗ Hải căn bản là không có khả năng.
Nếu chứ lưu luyến mãi cái công việc ổn định này, có thể là anh ta phải ở lại Liệt Sơn này cả đời, ở lại cái bệnh viện mà anh ta không thích này cả đời.
Lúc trước anh ta cũng đã từng do dự, từng nghĩ đến chuyện xin thôi việc, có điều vẫn chưa có đủ dũng khí, thời buổi này có một công việc chính thức mà lại thôi việc thì chẳng phải thằng ngốc hay sao, Hách Hâm không phải tên ngốc, cũng không phải dũng sĩ, nên chỉ có thể tiếp tục công việc ở đây trong do dự thôi, tuy nhiên hôm nay xem như anh ta đã hoàn toàn quyết tâm, thôi việc, rời khỏi nơi này trở về Hỗ Hải.
Dù cho về Hỗ Hải làm một bác sĩ bình thường ở bệnh viện tư, anh ta cũng không muốn tiếp tục ở đây để bị ức hiếp nữa.
Tác phong của bệnh viện này khiến anh ta hoàn toàn thất vọng.
- Chủ nhiệm Ngô yên tâm, chút nữa tôi sẽ nộp đơn từ chức cho ông, còn bệnh nhân này phẫu thuật rất thành công, anh ta không sao, ông cũng không cần lo lắng tôi giả mạo chữ ký của ông sẽ dẫn đến trách nhiệm hình sự gì, ông có thể nhận công lao này là của ông!
Trong lời nói của Hách Hâm lúc này còn mang theo sự khinh thường.
Anh ta dường như có thể kết luận, sau khi bệnh nhân hồi phục, gã ta sẽ nhận công lao phẫu thuật là của gã, cho dù anh ta không từ chức thì cũng sẽ như vậy chứ đừng nói là anh ta đã từ chức.
Đây chính là một tên tiểu nhân, một tiểu nhân điển hình.
- Hách Hâm, nhà anh ở chỗ nào của Hỗ Hải?
Trương Dương đột nhiên hỏi một câu, chàng thanh niên tên Hách Hâm hắn rất thích, đáng tiếc hắn không có bệnh viện của riêng mình, bằng không nhất định sẽ kéo đến dưới trướng mình.
Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng gì đến việc hắn giúp đỡ anh ta, nếu khả năng cho phép, Trương Dương vẫn có thể giúp đỡ anh ta một chút.
- Khu Bảo Đà. Núi Tam Lý.
Hách Hâm hơi có chút kinh ngạc, không rõ vì sao Trương Dương hỏi vậy, tuy nhiên vẫn thành thật trả lời.
- Khu Bảo Đà? Vậy thì tốt, anh đợi tôi gọi điện thoại một chút.
Nghe Hách Hâm vừa nói, Trương Dương khẽ mỉm cười, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, tìm một số điện thoại.
Số này là số điện thoại của Viện trưởng Lưu bệnh viện Bảo Đà, trước đây khu Bảo Đà đã nhắm linh dược trong tay Trương Dương, nên cho Trương Dương ba biên chế của bệnh viện.
Mấy cái biên chế này, thực ra là Trương Dương muốn chuẩn bị cho bọn Hồ Hâm, sau khi bọn họ tốt nghiệp mà không ở lại được Trường Kinh thì đi Hỗ Hải cũng không tệ, Hồ Hải so với Trường Kinh còn lớn hơn
Chỉ có điều kế hoạch đã thay đổi, giờ bọn họ tự mình kinh doanh rất tốt, dĩ nhiên không thể đi Hỗ Hải, mấy biến chế này cũng được giữ lại, Trương Dương vẫn chưa sử dụng.
Trương Dương có ấn tượng rất tốt với Hách Hâm, cho anh ta một biên chế, cũng là một chuyện rất đơn giản.
Lưu Chấn có ấn tượng rất sâu sắc với Trương Dương, Trương Dương vừa mới nhắc tới chuyện biên chế, bên kia đã gật đầu đồng ý.
Đây không phải là do ông ta biết năng lượng phía sau Trương Dương, lần giao lưu học thuật lần trước, vấn đề Trương Dương phụ trách đã chấn kinh tất cả mọi người, Lưu Chấn biết rõ Trương Dương không phải người đơn giả, có duyên, ông nhất định phải tạo mối quan hệ tốt.
Ba biên chế vốn là thứ đã được đồng ý rồi, không thể nào hối hận, mượn cơ hội của cái biên chế này, coi như cũng kết được một mối thiện duyên với Trương Dương, ông là người thông minh, ông biết Trương Dương này tương lai nhất định sẽ còn bay cao bay xa nữa.
- Được rồi, anh về lấy hồ sơ của mình nộp thẳng cho viện trưởng Lưu bệnh viện Bảo Đà, ông ấy sẽ giúp anh làm toàn bộ thủ tục, anh qua bên đó trực tiếp báo danh là được!
Cúp máy, Trương Dương cười nói với Hách Hâm, Hách Hâm hai mắt mở to đầy không tin nhìn Trương Dương.
Bệnh viện Bảo ĐÀ ở Hỗ Hải rất nổi tiếng, không phải là nơi mà một bệnh viện cấp huyện như Bệnh viện nhân dân huyện Liệt Sơn có thể so sánh được, Bệnh viện Bảo Đà là một trong ba bệnh viện hàng đầu.
Một bệnh viện lớn như vậy, cho dù anh ta có được ở lại Hỗ Hải cũng chưa chắc có thể vào được.
Không ngờ một cú điện thoại của Trương Dương đã có thể sắp xếp anh ta vào chỗ đó, lúc này Hách Hâm có cảm giác như đang nằm mơ, hoặc có thể nói là căn bản không thể tin tưởng được.
- Cậu là ai?
Vị chủ nhiệm Ngô cuối cùng đã chú ý đến Trương Dương, lạnh lùng hỏi. Cú điện thoại của Trương Dương gã đã nghe thấy, tuy nhiên gã cũng không thể tin được, bệnh viện Bảo Đà, bệnh viện đó còn cao hơn bệnh viện Liệt Sơn không biết bao nhiêu cấp, cái loại bệnh viện không có quan hệ lớn nhất định không vào được, nói sắp xếp là sắp xếp, quả nhiên là chuyện buồn cười.
Trong mắt gã, người thanh niên kia chỉ là một tên lường gạt, đúng là kẻ mạnh miệng.
- Chủ nhiệm Ngô, anh ấy, anh ấy cũng là bác sĩ, vừa rồi còn trị cho người bệnh bị lây nhiễm phổi của chúng ta, cứu sống được bệnh nhân!
Trương Dương không thèm để ý đến gã, cô y tá kia mới nhỏ giọng trả lời.
- Chữa trị?
Chủ nhiệm Ngô lập tức há to miệng, Hách Hâm nhướng mày, trong lòng lập tức cảm thấy không hay rồi.
Chủ nhiệm Ngô này lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, anh ta vừa nói thôi việc Trương Dương đã giúp anh ta sắp xếp một công việc, lại là một công việc tốt, dù anh ta có tin hay không thì vị chủ nhiệm Ngô này nhất định sẽ cho rằng Trương Dương đang phá gã.
Bây giờ nghe nói Trương Dương lén chữa bệnh cho bệnh nhân, gã nhất định sẽ mượn cơ hội này để nhắm vào Trương Dương.
Anh ta tuy đã giả chữ ký để phẫu thuật, thuộc phạm vi kỷ luật nghiêm trọng, nhưng bệnh nhân không sao, cùng lắm chỉ bị khai trừ, anh ta cũng đang muốn nghĩ việc, không cần quan tâm đến điều này.
Nhưng Trương Dương thì khác, Trương Dương không phải người của bệnh viện nhưng lại tự ý trị bệnh ở bệnh viện, đây không phải là phạm vi kỷ luật đơn giản, điều quan trọng là nếu Trương Dương chưa có bằng bác sĩ, tức là sẽ bị quy vào tội hành nghề y trái phép, cho dù không xảy ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng cũng phải bị xử phạt.
- Rốt cuộc cậu là ai? Không phải là người của bệnh viện chúng tôi, cậu dựa vào cái gì mà động vài bệnh nhân của chúng tôi?
Điều Hách Hâm lo lắng lập tức biến thành sự thực, chủ nhiệm Ngô đã hét to, giọng nói vô cùng chói tai.
Chủ nhiệm Ngô dù sao cũng là Chủ nhiệm, bệnh viện Nhân dân huyện Mãnh Sơn cũng không phải lớn, ở đây có bác sĩ nào gã biết rất rõ.
Sau khi gã phát hiện vấn đề, lập tức tức giận đứng lên.
Trương Dương chỉ liếc mắt nhìn gã một cái rồi chẳng thèm để ý phí lời với tên tiểu nhân này, nói chuyện với gã quả thực quá làm thấp thân phận của mình.
- Không ở lại đây cũng được, lời tôi nói đều là sự thực, đây là số điện thoại của tôi, chỗ bệnh điện Bảo Đà nếu dám không nhận anh, anh lập tức liên hệ với tôi!
Trương Dương không thèm để ý tới Chủ nhiệm Ngô, lấy tờ giấy ra viết lại số điện thoại của mình.
Hắn cũng có chút lo lắng, dù sao hắn với bệnh viện Bảo Đà cũng không có tình cảm quá sâu nặng, nếu chẳng may Viện trưởng Lưu trước mặt khác, sau lưng lại khác thì lại phiền cho Hách Hâm.
Đương nhiên, khả năng này là rất nhỏ, hắn chỉ dự phòng thôi.
Cho dù chuyện này có xảy ra thì hắn cũng không sợ, giờ hắn với Thái Triết Lĩnh, Cổ Phương quan hệ không tệ, ngoài ra cũng có quan hệ nhất định với trưởng bối của bọn họ, nếu bệnh viện Bảo Đà thực sự dám làm như vậy, hắn cũng không ngại sử dụng mấy mối quan hệ này.
Chỉ cần dùng đến mối quan hệ này, viện trưởng bệnh viện Bảo Đà hắn cũng có thể cho rớt chức.
- Cậu, cậu, khốn kiếp, tôi sẽ khiến cậu hối hận!
Chủ nhiệm Ngô thấy Trương Dương không thèm để ý đến mình, tức giận duỗi một ngón tay, toàn thân không ngừng run rẩy, cô nàng y tá đứng cạnh lo lắng nhìn gã, sợ gã tức quá lại sinh ra bệnh gì đó.
- Ông mắng ai khốn kiếp? Ông mới là đồ khốn kiếp!
Mễ Tuyết nói, chủ nhiệm Ngô dám mắng Trương Dương, cô là người đầu tiên không vui, trước mặt cô mà dám nhục mạ người yêu của cô, lại còn ở quê của cô nữa chứ, điều này không thể nào.
- Tôi mắng cái tên khốn kiếp này đấy, thế nào, còn làm phản à, tôi nói các người biết, cậu ta chết chắc rồi, việc hành nghề y trái phép của cậu ta tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng!
Chủ nhiễm Ngô dật mình trước vẻ đẹp của Mễ Tuyết, nhưng cũng chỉ giật mình thôi, gã không phải kẻ háo sắc, chỉ ham tiền tài.
Đáng tiếc là gã không biết Mễ Tuyết, bằng không tuyệt đối sẽ không dám nói như vậy.
- Ai chết chắc rồi? Ông muốn truy cứu trách nhiệm của ai?
Một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên, Mễ Chí Quốc dẫn theo Cục trưởng cục y tế, Viện trưởng bệnh viện, cùng với một vị Phó cục cảnh sát đến hiện trường, vị Phó cục trưởng kia nhìn thấy Trương Dương liền ngẩn ra, thần sắc có chút cổ quái.
Ông đã từng gặp qua Trương Dương, lần đầu tiên khi Cục trưởng gặp chuyện ông cũng ở đó.
Sau lần đó dù ông không có ở hiện trường, nhưng cũng biết Trương Dương có chút ảnh hưởng nào đó, giờ nhìn thấy Trương Dương, trong lòng bỗng thấy sợ hãi.
Uy danh hiển hách của Trương Dương Cục cảnh sát huyện Liệt Sơn sớm đã lan truyền, rất nhiều người đều nói hắn là khắc tinh của cục trưởng, ông chỉ là cục phó, có thể không sợ được sao?
- Chủ tịch huyện Mễ, ngài tới thật đúng lúc, tôi đang muốn báo cáo, tôi phát hiện có một người hành nghề y trái phép, người này không phải là người của bệnh viện, vậy mà dám hành nghề y ở bệnh viện chúng tôi, đây là chuyện lớn, chắc chắn là hắn có bí mật gì đó không thể nói cho ai biết!
Đối với Mễ Chí Quốc, Chủ nhiệm Ngô sử dụng một khuôn mặt khác, một khuôn mặt nịnh nọt, chỉ vào Trương Dương mà nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Gã vu oan rất giỏi, chụp trước cho Trương Dương một cái mũ rồi, những chuyện thế này cho dù có hay không thì cũng phải điều tra thử.
Vị Cục phó cục cảnh sát mắt nhìn Chủ nhiệm Ngô, trong ánh mắt của ông có chút thông cảm và chút đáng thương.
- Thế à? Vậy anh nói xem, cậu con rể tốt của tôi có bí mật gì không thể nói cho ai biết?
Chủ tịch huyện Mễ sắc mặt xanh mét, trong lòng tức giận, chủ nhiệm Ngô đang định nói bỗng sững sờ, cuối cùng mới phản ứng lại được, Chủ nhiệm Mễ nói con rể này của ông?