Thần Y Thánh Thủ

Chương 153: Thân phận ông bố của Trương Dương



Những người khác chỉ nhìn bọn họ một cái rồi ai nấy tiếp tục câu chuyện của mình trong lúc đợi các món ngon được dọn lên.

Mối quan hệ trong gia đình Tô Triển Đào, ở đây cũng chỉ có Trương Dương biết một ít, ngay cả Mễ Tuyết cũng không rõ ra sao cả.

- Bố anh từ trển xuống dưới này, đây chính là chuyện tốt mà, ông ấy xuống đây cấp bậc chắc chắn sẽ không thấp, bất kể là vào "viện" nào cũng sẽ có lợi cho anh cả!

Trương Dương cười cười, hắn nói những lời này thanh âm không lớn, cũng là phòng ngừa người khác nghe được. Như lời hắn nói hai viện, tự nhiên là Tỉnh ủy cùng chính quyền tỉnh, có ông bố làm người đứng đầu một trong hai viện này, vậy cũng có thể nói là đại soái đại quan, Tô Triển Đào đúng là có chỗ dựa tay trong thật rồi. Có một ông bố như vậy thì anh ta bất luận đi làm ăn chuyện gì cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

- Đổi thành người khác thì đúng là như vậy nhưng tôi thì khẳng định không giống nhau, từ nhỏ ông ấy đã quản tôi rất nghiêm, muốn bắt ép tôi đi theo con đường mà ông ấy đã chỉ định, tôi muốn trốn tránh ông ấy nên mới đến chỗ bác hai, không nghĩ là ông ấy vẫn bám riết không tha!

Tô Triển Đào khẽ lắc đầu, sắc mặt càng thêm phần ủ rũ, giống như chuyện ông bố anh ta lại đây là tai họa lớn không bằng. Điều này làm cho Trương Dương không biết nói gì, đổi thành những người khác, phỏng chừng có một ông bố như vậy chắc sẽ hài lòng đến không chịu nổi.

- Bỏ đi, đây là chuyện riêng của anh, anh sẽ tự đi quyết định, đúng rồi, bác nhà ta xuống viện này vậy?

Trương Dương khẽ lắc đầu, lần thứ hai hỏi một câu. Trương Dương kiếp trước nói như thế nào cũng là phó viện trưởng cán bộ cấp sở, chuyện chính trị cũng tính là có hiểu rõ một ít, ông bố Tô Triển Đào là cấp bộ, nếu có xuống đây cũng chỉ có mấy chỗ là có thể đi. Hội đồng nhân dân, hội chính trị hiệp thương, đây là hai nơi Trương Dương loại trừ đầu tiên. Bốn của Tô Triển còn trẻ, lại đang lúc thăng quan tiến chức, xuống hai "viện dưỡng lão" này là tuyệt đối không thể nào, còn lại cũng là hai đại viện, cụ thể chủ trì cái nào thì Trương Dương cũng đoán không ra. Nếu là Tỉnh ủy thì chính là người đứng đầu thật sự, là đại viện cho chính quyền tỉnh, đó cũng là người đứng đầu, nhưng vẫn cần móc nối thêm với người ở các ban ngành khác mà thôi. Bất kể là cái nào đều rất tốt. Sau khi Trương Dương hỏi qua, Tô Triển Đào vẫn chẳng lấy làm vui vẻ mà lại ra chiều cổ quái nhìn hắn, điệu bộ này của Tô Triển Đào làm cho Trương Dương không nhịn được lại hỏi:

- Lão Tô, anh làm sao vậy?

- Giả vờ, anh vẫn liên tục giả vờ lừa tôi!

Tô Triển Đào khẽ lắc đầu, điệu bộ giống như rất không cam lòng, nói xong lại nằm nhoài ra đó, tựa hồ vẫn bận lòng vì chuyện ông bố.

- Nói nghe nào lão Tô, tôi giả vờ cái gì, anh cứ nói rõ ràng ra xem nào?

Trương Dương ngược lại là không hiểu ra sao, lại hỏi một câu, Tô Triển Đào nói những lời này làm hắn rất buồn bực, căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Tô Triển Đào trừng mắt thẳng thừng nhìn Trương Dương, đoạn mới chậm rãi khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Bố tôi đi đâu mà anh lại không biết, đừng nói là bố anh không nói với anh những chuyện này!

Anh chàng này cứ mở mồm là lại chuyện mấy ông bố, Trương Dương nghe mà đúng là không quen, tuy nhiên cũng đành chịu vì anh ta nói chính là về bố hắn thật.

- Tô Triển Đào, anh nói rõ ra cho tôi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Trương Dương sắc mặt có chút thay đổi, Tô Triển Đào chỉ nhắc tới bố anh ta thì còn chưa tính, không ngờ lại kéo cả bản thân hắn vào cuộc. Bất luận lúc nào, chỉ cần có người nhắc đến quan hệ giữa Trương Dương và bố hắn là trong nội tâm hắn bản năng sẽ có chút không thoải mái. Đây là một loại oán hận lưu lại sâu tận đáy lòng, dù cho đã thay đổi linh hồn, cũng không cách nào khống chế được tình cảm này.

- Anh bạn không biết thật chứ?

Tô Triển Đào lúc này bỗng ngồi thẳng người dậy, tràn đầy kinh ngạc nhìn Trương Dương, dáng vẻ mơ hồ của Trương Dương không giống như là đang giả vờ.

- Tôi biết cái gì, nếu anh muốn nói thì cứ nói với tôi cho rõ ràng, đừng có bố anh bố tôi nữa mệt lắm!

Trương Dương lạnh lùng lườm anh ta một cái, chuyện này khiến Trương Dương trong lòng thật sự không thoải mái, nếu không phải Tô Triển Đào mới vừa nói đến bố hắn, hắn căn bản cũng không muốn hỏi.

- Được, tôi tin là anh không biết rồi, bố tôi sắp xuống đây, như anh nói có hai cái đại viện, thì ông ấy chính là xuống chính quyền tỉnh!

Tô Triển Đào lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói, Trương Dương ngược lại là gật đầu một cái, hắn đoán không lầm, quả nhiên là một trong hai đại viện, từ bộ ủy đến tỉnh trưởng, đây cũng coi là một bước tiến. Quyền lợi ở địa phương thượng quyền lợi có thể so với vị trí ở trung ương còn mạnh hơn một ít, huống chi Trương Dương trước đây cũng nghe nói, cấp bậc của ông bố Tô Triển Đào là chánh, nhưng cũng không phải là chức vị chính, xuống đây thành chính thức, còn trở thành tỉnh trưởng, đây cũng không phải là bước tiến nhỏ, mà thực sự là bước tiến lớn. Nhìn Trương Dương, Tô Triển Đào lại khẽ lắc đầu, thần sắc càng cổ quái hơn.

- Bên Tỉnh ủy lần này cũng thay đổi nhân sự, phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Hoàn Nam là Trương Khắc Cần tiếp quản viện kia!

Nói xong, Tô Triển Đào vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Dương, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn tìm kiếm ra cái gì. Trương Khắc Cần, nghe được cái tên này, Trương Dương đột nhiên sửng sốt, cả người đều có chút ngây dại ra. Cái tên này, hắn có hơi xa lạ mà lại cảm giác quen thuộc, nhưng càng nhiều hơn là căm ghét, Trương Dương không thích nghe đến cái tên này, càng không muốn nhắc tới cái tên này. Cũng mặc kệ hắn có chấp nhận hay không, cái tên này là tồn tại, đây chính là tên ông bố của Trương Dương. Hắn cuối cùng đã rõ vì sao Tô Triển Đào lại tỏ ra thế này, tại sao lại nói cha anh ta đi đâu chính mình phải biết, mà giờ này khắc này, hắn cũng rốt cuộc biết được người hắn căm hận từ sâu trong tâm khảm lại nghiễm nhiên là một nhân vật lớn đến như vậy. Người đứng đầu Tỉnh ủy, vậy cũng là đại soái đại quan thật sự của một tỉnh rồi, Trương Dương vừa nói Tô Triển Đào là có chỗ dựa, nhưng lại không biết hắn so với Tô Triển Đào còn có chỗ dựa lợi hại hơn nhiều. Kết quả này, Trương Dương càng không biết nói gì với Tô Triển Đào. Từ trong ký ức, Trương Dương biết lúc trước 'Hắn' sở dĩ đến trường kinh học đại học, chính là muốn tránh xa người này, chứ không nghĩ là y lại có quan hệ với hắn, bằng không thì thành tích của hắn có thể vào một trường đại học tốt hơn chỗ này nhiều. Chỉ là không ngờ cuối cùng vẫn là không tách ra nổi, hơn nữa còn phải đối mặt trực diện.

- Trương Dương, anh thật sự không biết chuyện ông bố anh muốn tới đây sao?

Tô Triển Đào cảm giác hình như không đúng, dùng giọng rất nhỏ hỏi lại một câu, chuyện bố Trương Dương cũng là mới đây không lâu bố anh ta chính miệng nói ra, khi đó anh ta mới biết được tại sao khi bố mình biết tiếng Trương Dương thì liền hỏi thăm luôn mối quan hệ của hai người bọn họ. Vậy là cũng chính lúc đó, Tô Triển Đào mới hiểu được, thân phận của Trương Dương không có chỗ nào thua kém anh ta.

- Không biết, không nên nhắc lại cái tên này!

Trương Dương quay đầu nhìn thẳng anh ta một cái, Tô Triển Đào cúi đầu, không dám nhìn vào măt Trương Dương. Trong ánh mắt của Trương Dương vừa nãy khi nhìn anh ta rõ ràng là cảm giác được một sự lạnh lẽo hiển hiện trong đó. Lúc này thì Tô Triển Đào xem như là đã rõ, quan hệ của Trương Dương với bố hắn cũng không dễ dàng gì, thậm chí nếu so với hai bố con anh ta thì còn tệ hơn nhiều, thậm chí thực tế so với anh ta tưởng tượng còn tệ hơn. Bằng không thì Trương Dương sẽ không có vẻ mặt này, càng không thể nào không biết bố hắn đi đâu. Có thể bất kể nói thế nào, bí thư mới tới là bố Trương Dương, hai người này có quan hệ ruột thịt là điều không ai thay đổi được. Tô Triển Đào đang có chút lúng túng, cũng may cơm nước rất đúng lúc đã bưng lên, lần này bọn họ gọi phần lớn đều là hải sản nên nhà hàng bắt tay vào làm hơi chút phiền toái. Món ngon vừa đến, sự chú ý của mọi người lập tức có thay đổi, tất cả đều quay sang chiến đấu với đồ ăn ngon trước mặt. Trương Dương cũng cầm lấy bát đũa, không ngừng tranh đoạt với bọn Hồ Hâm, nhìn hắn tựa hồ không nhìn ra cái gì bất thường, nhưng Tô Triển Đào thì hiểu rõ, vào lúc này Trương Dương trong lòng khẳng định đã mất bình tĩnh. Bình thường Trương Dương, có đi cướp đồ ăn cũng không có khoa trương như vậy. Một bữa cơm, ai nấy đều đã ăn rất no, nhưng Trương Dương mãi đến tận lúc tính tiền, mặt đều không có lộ ra một nụ cười, sắc mặt của hắn so với Tô Triển Đào lúc vừa mới bắt đầu còn khó coi hơn.

- Trương Dương, tôi không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng chúng ta mãi mãi là bạn tốt nhé!

Lúc lên xe thấy Trương Dương vẫn là bộ dạng này, Tô Triển Đào không nhịn được nói một câu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Anh cứ yên tâm, tôi không sao!

Trương Dương quay đầu lại, nhìn Tô Triển Đào cười cười, trên mặt hắn cuối cùng đã nở nụ cười. Nhưng nét cười này xem ra rất cứng ngắc, so với nụ cười sáng lạn của Trương Dương trước đây thì hoàn toàn đối lập. Mễ Tuyết đi cạnh cũng phát hiện Trương Dương có gì là lạ, nàng đi tới kéo tay Trương Dương, nhìn hắn với vẻ quan tâm.

- Không có chuyện gì là tốt rồi, tôi cho rằng tôi đã đủ thảm, không nghĩ tới anh so với tôi còn nghiêm trọng hơn, anh em ta lần này đúng là anh không ra anh, em không ra em rồi!

Tô Triển Đào gật đầu một cái, tiến lên vỗ vỗ vai Trương Dương. Lúc này Tô Triển Đào cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể an ủi hắn như vậy, nhưng hôm nay Trương Dương ngay cả tin bố hắn muốn tới nơi này cũng không biết, quả thật đã làm cho anh ta có chút giật mình.

- Cái gì mà anh không ra anh, em không ra em chứ, bọn tôi đi trước đây!

Trương Dương khoát tay áo, lên xe nổ máy luôn, đám Hồ Hâm không biết chuyện gì xảy ra, mấy người theo Trương Dương cùng lên xe, trên xe người vừa đủ thì Trương Dương liền đánh xe rời khỏi. Tô Triển Đào đứng đó, mãi đến tận lúc bóng xe Trương Dương biến mất không còn tăm hơi mới khe khẽ lắc đầu.

- Anh, Trương Dương sao vậy?

Tô Vi không biết lúc nào đã đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi một câu. Ngày hôm nay trong lúc ăn cơm, Tô Vi cũng thỉnh thoảng quan sát qua Trương Dương, phát hiện hắn ta ngày hôm nay không bình thường, từ lúc mới bắt đầu, Trương Dương giống như có chút mất tập trung.

- Không có gì, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh!

Tô Triển Đào khẽ thở dài, ngay cả chính anh ta cũng không biết, vì sao lại đột nhiên cảm khái như vậy. Anh ta không biết Trương Dương với bố hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta biết rõ, quan hệ của họ so với bố con anh ta càng gay go, thậm chí là đến mức không tưởng tượng nổi. Trương Dương chỉ là nghe đến tên bố, thái độ đã thay đổi hoàn toàn, đây rốt cuộc là mâu thuẫn kiểu gì, Tô Triển Đào có muốn cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Đón hết đám Hồ Hâm lên xe, Trương Dương lúc này mới lái về chỗ bọn họ, Mễ Tuyết dọc đường đi vẫn nắm chặt tay Trương Dương, hắn không nói chuyện, cô cũng giữ im lặng. Ngày hôm nay Trương Dương quả thực không giống mọi ngày, thường thì mỗi khi hắn với Mễ Tuyết cùng về thì tối hôm đó nhất định sẽ kể chuyện cười cho Mễ Tuyết nghe, hoặc là tắt đèn kể chuyện ma, cố ý để Mễ Tuyết sợ hãi dựa vào người, còn như hôm nay một câu cũng không chịu nói như vậy thì vẫn là lần đầu tiên.

- Trương Dương!

Lúc vào tới cổng, Mễ Tuyết rốt cục không nhịn được, xoay người lại chủ động ôm lấy Trương Dương. Vẻ mặt vô cùng lo lắng, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Trương Dương như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy Trương Dương có vẻ không vui đến thế.

- Anh không sao!

Trương Dương khe khẽ thở dài ôm Mễ Tuyết vào lòng, hai người cứ ôm nhau thật chặt, cứ như vậy đứng trước cửa nhà.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv