Cố Thành cùng Hồ Hâm nhìn nhau.
Bọn họ đều phát hiện đối phương đã động lòng, đề nghị này của Trương Dương thật sự rất tốt, tự sắm xe kéo hàng so với thuần túy dùng sức lực tất sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.Trước mắt khó khăn lớn nhất của họ chính là vấn đề tài chính, mà Trương Dương vừa vặn lại có tiền, có thể trợ giúp bọn họ. Đương nhiên, bọn họ sẽ không lấy trắng tiền của Trương Dương, tỷ như kiếm được tiền rồi sẽ trả lại hắn cả vốn lẫn lãi. Cứ như vậy, bọn họ sẽ có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian để bắt đầu, không cần mỗi ngày đổ mồ hôi như mưa khuôn đồ, chuyện này so với trước đó trong tưởng tượng của họ còn tốt hơn nhiều.
- Thành à, tôi thấy được đấy, như vậy các anh cũng có thể kiếm nhiều tiền hơn!
Nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, người tán thành đầu tiên lại nghiễm nhiên là Nam Nam, quan hệ của Cố Thành và Nam Nam hiện tại cũng đã hòm hòm, thật ra Nam Nam nghỉ hè cũng muốn đi làm thêm, lúc mẹ cô giải phẫu còn thiếu nợ Trương Dương sáu ngàn. Số tiền kia, cô muốn tranh thủ trả hết trước khi tốt nghiệp.
- Hồ Hâm, em cảm thấy cũng được đó!
Cô ngốc cũng gật đầu một cái, mấy người quan hệ cũng không tệ, Trương Dương có ý này quả thực đối với bọn họ cũng sẽ trợ giúp rất nhiều. Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là sợ Hồ Hâm với Cố Thành thấy mất mặt mà không muốn chịu sự giúp đỡ của Trương Dương, thời đại này có rất nhiều sinh viên đại học vẫn có lòng tự ái rất mạnh.
- Vậy thì cứ như vậy đi, Thành về chỗ tôi lấy tiền, bằng lái xe tôi sẽ kiếm người làm giúp, việc thì chính các cậu đi tìm, có lịch nghỉ liền bắt đầu tìm!
Trương Dương khẽ mỉm cười, trực tiếp nói một câu. Cố Thành cùng Hồ Hâm lúc này cũng không do dự nữa, tất cả đều gật đầu đáp ứng, biện pháp này của Trương Dương sẽ giúp đỡ bọn họ rất nhiều, có thể lái xe giao hàng, ai chịu thuê thì mình đi luôn. Về phần tình cảm, mấy người đều ở chung một chỗ nhiều năm, trong thời gian đó đã ghi không biết bao nhiêu món nợ nhân tình. Chỉ là nhân tình lần này hơi chút lớn một chút mà thôi. Chắc chắn chuyện này rồi, Trương Dương lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Triển Đào bảo cùng đi Vọng Nguyệt lâu. Chuyện làm bằng lái thì Tô công tử có người quen, quan hệ không thể không cần, mạng lưới công ty anh ta hiện tại cũng không tệ lắm, mặt khác Hồ Đào cũng được anh ta tán thưởng, nói là hạt giống tốt gì đó, lại còn cảm tạ Trương Dương đề cử giới thiệu. Tô Triển Đào sau đó còn có mấy lần mời Trương Dương nhập bọn , nhưng đáng tiếc Trương Dương không một chút hứng thú, cuối cùng chỉ có thể coi như nghe qua thôi.
- Ngại quá, có phải đợi em rất lâu rồi không?
Mới vừa cúp điện thoại, Trương Dương liền cảm nhận được sau lưng truyền đến một làn gió thơm, Mễ Tuyết mặc bộ đấm màu trắng đi ra. Sau khi cô đi ra, còn kéo theo vô số ánh mắt, nhìn thấy Mễ Tuyết nằm nhoài người trên lưng Trương Dương, rất nhiều các bậc "súc sanh" đều căm giận thầm mắng một câu: "hoa nhài cắm bãi phân trâu". Mặc kệ Trương Dương có phải phân trâu hay không, cứ nhìn thấy mỹ nữ cặp cùng những nam sinh khác thì họ không tránh được đều sẽ có ý nghĩ như vậy.
- Không có, bọn anh cũng là vừa tới, mới vừa bàn nhau lát nữa chúng ta đi Vọng Nguyệt lâu!
Trương Dương quay lại nắm chặt tay Mễ Tuyết, quan hệ của hai người xem như là triệt để công khai, hiện tại bất luận ở đâu hai người đều rất ngọt ngào ở chung một chỗ.
- Vọng Nguyệt lâu, hay quá, thời gian cụ thể khi nào vậy?
Mễ Tuyết ánh mắt hơi sáng ngời, hải sản ở Vọng Nguyệt lâu cũng để lại cho cô ấn tượng rất sâu, sức chống cự của mỹ nữ đối với mỹ thực hình như cũng rất nhỏ.
- Giờ mình đi luôn!
Trương Dương kéo tay Mễ Tuyết đi trước, những người khác đều vội vàng theo tới, Hồ Hâm còn kêu to Trương Dương xấu chơi, vơ được bạn gái là chạy. Mấy người cũng không biết, ở chỗ cách rất xa đang có người oán độc chăm chú theo dõi họ. Nếu như Trương Dương chú ý tới, lại nghe tiếng người này, nhất định có thể nhận ra, kẻ đứng xa xa nhìn bọn họ chính là Chu Dật Trần. Sau khi Ủy ban kỷ luật nhà trường dẫn Chu Dật Trần đi thì hết thảy sự tình cũng đều được điều tra rõ ràng, Chu Dật Trần xác thực có tham ô công quỹ, lấy công mưu tư cũng như phạm tội ác. Nhưng hắn ta dù sao cũng là sinh viên, ông cậu lại là chủ nhiệm trong trường, thêm vào cả bố lẫn ông chú đều ra sức, không bao lâu liền được thả ra. Y đem toàn bộ tiền của hội sinh viên bù đắp đủ cả gốc lẫn lãi, cuối cùng nhận được một biên bản xử phạt treo. Đây chính là tác dụng của tiền tài và quan hệ, đổi thành những người khác, có những tội ác thế này ít nhất cũng phải khai trừ, tống vào cục cảnh sát cũng là có khả năng rất lớn. Chu Dật Trần sau khi được thả ra thì triệt để thành thật một thời gian, bất nhưng lửa hận trong lòng hắn ta cũng không hề lắng xuống. Âu Dương Vũ hắn chắc chắn sẽ không buông tha vì sau đó hắn cũng đã rõ, một phần chứng cứ trên tay Trương Dương chính là do Âu Dương Vũ cung cấp, Âu Dương Vũ mà dám không cho, Trương Dương nắm được nhược điểm mà không chịu xuất ra những đồ vật này đến, đến lúc đó người bị Ủy ban kỷ luật mang đi chính là Âu Dương Vũ. Bất luận người nào đối mặt với tình huống như thế, cũng chỉ có thể trước tiên lựa chọn bảo vệ chính mình. Ngoại trừ Âu Dương Vũ ra, người Chu Dật Trần muốn trả thù chính là Trương Dương. Khi hắn ta còn trong hội sinh viên lại là chủ tịch thì làm việc còn có chút kiêng kỵ, hiện tại hắn đã không còn trong hội sinh viên, hoàn toàn là người tự do, lúc trả thù cũng sẽ không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa. Hắn ta muốn bắt Trương Dương trả giá thật nhiều, trả cái giá đau đớn thê thảm nhất. Hắn ta lần này đã rất thảm, tuy rằng có ông chú đã bỏ ra rất nhiều tiền, lại có ông cậu giúp nhưng lỗi lầm này là không xóa đi được, quan trọng nhất là bị xử phạt bởi lấy công mưu tư, lại còn tham ô công quỹ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Mang theo hồ sơ tội trạng lớn như vậy, hắn sau đó có tính đi vào thể chế cũng sẽ không có bất kỳ khả năng lên chức nào, ngẫm lại thì cũng chịu thôi, một cái hồ sơ có tiền án tham ô thì tổ chức căn bản là sẽ không làm bất kỳ cuộc khảo sát nào. Chuyện này đối với kẻ sau khi tốt nghiệp một lòng muốn vào quan trường như Chu Dật Trần mà nói, không thua gì giống như bị đả kích ngập đầu. Đang khi nản chí ngã lòng, hắn ta liền chỉ nghĩ tới trả thù, trả thù tất cả những kẻ phản bội, lừa dối hắn ta, trả thù Trương Dương. Nhìn Trương Dương bọn họ rời khỏi, mãi đến tận khi không nhìn thấy nữa, trên mặt hắn ta mới lộ ra vẻ dữ tợn, sau đó lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi đi.
- Anh Long, tiền tôi đã chuẩn bị xong, anh xem lúc nào tới lấy. . .
Nói chuyện qua điện thoại xong, Chu Dật Trần mới nhổ toẹt ra cục đờm, xoay người rời đi. Trương Dương cũng không biết Chu Dật Trần muốn trả thù hắn, mà cho dù có biết hắn cũng không lo lắng, chỉ nhằm vào hắn, chỉ cần không có vũ khí nóng, đến bao nhiêu người hắn đều không sợ. Nhà nước đối với vũ khí nóng quản chế rất nghiêm, muốn có được vũ khí nóng cũng không dễ dàng. Vọng Nguyệt lâu nằm ở trung tâm thành phố, Trương Dương lái xe Benz còn Tô Triển Đào cũng lái xe BMW. Để Trương Dương bất ngờ chính là, Tô Vi cũng ở trên xe, nha đầu này dĩ nhiên đi cùng.
- Lão Tô, chuyện gì thế này?
Trương Dương đem Tô Triển Đào kéo đến một bên, nhỏ giọng hỏi một câu, trong khoảng thời gian này quan hệ của hai người lại thân mật hơn một bước, từ cách xưng hô thượng cũng có thể nghe ra.
- Nha đầu này đã thi xong nên ở nhà, nghe nói tôi tới tìm cậu thì nhất định đòi theo tới!
Tô Triển Đào khẽ lắc đầu, đối với việc Tô Vi đi theo anh ta cũng rất bất đắc dĩ, năng lực gây sự của cô em gái này anh ta rõ hơn ai hết. Trương Dương quay đầu lại, liếc nhìn Tô Vi, nha đầu này đã cùng Mễ Tuyết ôm riết lấy nhau như là chị em thân thiết nhiều năm không thấy mặt, mà Mễ Tuyết cũng đang giới thiệu với cô nàng đám Cố Thành bên cạnh.
- Đến thì đến, nhưng đừng có để con bé tiếp tục gây chuyện, bằng không đừng trách tôi không giúp anh!
Trương Dương thở dài, bản lĩnh gây sự của nha đầu Tô Vi này quá mạnh mẽ, hơn nữa ngoài miệng không biết nhường ai, mang theo cô nàng giống như mang theo túi thuốc nổ, không có ai không đau đầu.
- Ok, tôi biết, tôi đã dặn nó trước rồi!
Tô Triển Đào khẽ lắc đầu, bọn họ thứ nhất là có hai chiếc xe, thêm vào hai anh em Tô Triển Đào là vừa vặn chín người, hai chiếc xe vừa vặn. Một chiếc BMW, một chiếc Benz cũng đều là xe sang, đi trên đường rất hút mắt, hai chiếc xe phóng với tốc độ rất nhanh đến Vọng Nguyệt lâu. Vọng Nguyệt lâu có bãi đỗ xe riêng, còn có bảo an phục vụ, nhìn thấy hai chiếc xe đắt tiền lại đây, bảo an giúp hướng dẫn bọn họ dừng ở vị trí thật đẹp. Trước khi đến, Trương Dương đã để Tô Triển Đào đặt phòng, bọn họ nhiều người nên đặt một phòng lớn. Món ăn là do Trương Dương gọi, lúc gọi món ăn hắn vẫn nghi hoặc nhìn Tô Triển Đào. Hôm nay từ lúc anh ta đến đây cho tới bây giờ, Tô công tử tính tình giống như không vui, hơn nữa còn có vẻ mất tập trung, rõ ràng cho thấy có tâm sự. Chỉ là Trương Dương không biết là phương diện nào nên cũng không có hỏi. Nếu là sự nghiệp thì Trương Dương còn có thể khuyên nhủ, nhưng nếu là chuyện tình cảm thì Trương Dương tuyệt đối sẽ kính sợ tránh xa, không phải hắn không nghĩa khí mà chuyện như vậy chỉcó người trong cuộc mới có thể xử lý, kết luận vớ vẩn vạn nhất không như ý thì người ta lại trách mình. Lúc gọi món ăn, Cố Thành cùng Hồ Hâm lại nhỏ to thì thầm. Trương Dương cho bọn họ mượn tiền, giúp bọn họ làm bằng lái xe, kế hoạch lúc đầu nhất định phải thay đổi, bọn họ hướng trọng điểm chính là tự mình đi ra ngoài làm việc, làm càng nhiều mới có thể kiếm càng nhiều. Hai người nói đến chỗ hưng phấn, âm thanh cũng lớn lên không ít, hai người này hiện tại đều đang đám chìm trong ước mơ cho tương lai. Trương Dương cũng chú ý tới bọn họ rồi trên mặt chậm rãi nở nụ cười. Rất nhiều người lúc mới vừa đi vào xã hội đều như bọn họ, đối với tương lai có ước mơ vô cùng tốt đẹp, đều muốn làm cho mình giống Lý Gia Thành, tay trắng dựng cơ nghiệp trở thành đại phú hào. Nhưng thực tế thì tàn khốc, chỉ có va chạm rồi mới hiểu được, thực tế chính là hiện tượng, mà lý tưởng chỉ là lý tưởng. Tình huống như thế Trương Dương rất rõ, nhưng hắn nhưng không cách nào thay đổi, đừng nói hắn, bất luận là ai cũng đều không có cách nào thay đổi, chuyện này bản thân phải nghĩ cách thích ứng tự nhiên, chỉ có tự đi thích ứng, không thể nào bắt tự nhiên đến thích ứng bản thân. Hồ Hâm cùng Cố Thành nói chuyện, Mễ Tuyết thì lại cùng Tô Vi tại lặng lẽ trò chuyện, một bên là Nam Nam cùng Cô ngốc, cũng đầu chạm đầu không biết thì thầm cái gì. Mà Tiêu Bân thì lại đang ngồi xem một phần văn kiện, vị Chủ Tịch này gần đây công việc rất bận, ăn một bữa cơm cũng muốn mang theo chuyện công vụ. Những người còn lại cũng chỉ còn sót lại chính hắn cùng Tô Triển Đào, Tô Triển Đào đầu rủ xuống, như là có mấy chục triệu nợ không đòi về được, tâm sự trùng trùng.
- Lão Tô, rốt cuộc là thế nào đây?
Trương Dương không nhịn được, rốt cục hỏi một câu, Tô Triển Đào bình thường là người cực kỳ lạc quan, Trương Dương chưa từng thấy bộ dạng này của anh ta bao giờ. Tô Triển Đào ngẩng đầu, nhìn Trương Dương, khẽ thở dài, chậm rãi nói rằng:
- Ngày tháng tươi đẹp của tôi phỏng chừng sắp hết, ông gài nhà tôi sắp về đây, chuyện ở đâu ra thế không biết!
- Ông già?
Trương Dương khẽ cau mày, rõ ràng, Tô Triển Đào đây là đang nói đến ông bố anh ta. Bố Tô Triển Đào thì Trương Dương ít nhất cũng nghe nói qua một điểm, quan to trên bộ, ông ta nói điều người này đến tỉnh nào là phải đến tỉnh ấy, chắc là làm sếp ở bộ, nhất định là cán bộ cao cấp, có thể còn là người đứng đầu. Từ trung ương đến địa phương làm người đứng đầu, có ông bố như vậy Tô Triển Đào hẳn là vui vẻ mới đúng, làm sao khổ não ra mặt thế được.