*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trêи thuyền, Phan Lâm đứng một mình ở trêи mũi thuyền, nhìn qua mặt biển.
Kiều Huyền Mị đi tới, mắt nhìn bóng lưng của Phan Lâm, môi hơi ngập ngừng, rồi đi lên trước.
“Anh… Anh trai…”
Kiêu Huyền MỊị có chút không lưu loát nói.
Cô ta là con gái thứ ba của Kiêu Thu Yến, phía trêи còn có hai người anh trai, theo thứ tự là Kiêu Bình Minh cùng Kiều Trạch Nghệ, nhưng mà cho dù khi đối mặt với hai người này, từ trước đến nay Kiêu Huyên Mị cũng chưa từng gọi anh trai, nhưng ở trước mặt Phan Lâm, cô ta lại là kìm lòng không được xưng hô như vậy.
“Sao vậy?”
Dường như Phan Lâm vừa hồi phục tinh thần lại từ một suy nghĩ nào đó, nghiêng đầu mỉm cười hỏi.
“À, là việc có liên quan đến Lạc Linh Huyết…”
Kiêu Huyền Mị thấp giọng nói: “Anh, anh có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, vì sao… dám cho bọn họ nhìn, anh cũng không sợ… Số lượng Lạc Linh Huyết nhiều như vậy sẽ dẫn đến bị người khác dòm ngó, đưa tới phiên phức sao?”
Trong lòng Kiều Huyền Mị một mực lo lắng về chuyện này.
Dù sao.
Mười tám giọt Lạc Linh Huyết… Đây quả thực là quá dọa người! Chỉ sợ tin tức này vừa truyền ra ngoài, cũng không chắc có người tin….
“Quả thật anh rất sợ phiên phức, nhưng nếu phiền phức thật sự đến trước mặt, liền phải đối mặt, nếu anh đã để cho những người ở Đảo Tiêu Sầu biết số lượng Lạc Linh Huyết rồi, vậy thì anh cũng sẽ không e ngại những điều này, đương nhiên, anh cũng là có mục đích của mình, anh muốn thuần phục đảo Tiêu Sầu, để bọn họ không đến quấy rầy anh nữa! Về phần những người dám dòng ngó Lạc Linh Huyết… Liên để cho bọn họ tới đi, anh cũng muốn nhìn xem, đến tột cùng là người như thế nào có thể chống lại có được Thiên Kiêu có được mười tám giọt Lạc Linh Huyết!”
Những lời này vừa nói xong, làm Kiều Huyền Mị lập tức sửng sốt.