*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mười tám giọt! Thực sự là mười tám giọt!”
Hai mắt đau thương của ông lão Tư Quá chăm chú nhìn tay Phan Lâm, trong mắt toát ra sự kính trọng và sự sùng bái vô cùng.
“Nghe nói một giọt Lạc Linh Huyết thì có thể thay xương hoán cốt, làm cho máu thịt trở nên mạnh mẽ hơn, còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ, có thể khiến cho một người bình thường trong nháy mắt có thể hóa thành một thiên tài tuyệt thế, mà mười tám giọt Lạc Linh Huyết này… Vậy sẽ thành một cảnh tượng kinh sợ đến mức nào?”
Một tên đệ tử ngây ngốc khi nhìn một màn này, thì thầm nói.
“Mười tám giọt Lạc Linh Huyết nhỏ xuống, uy lực đương nhiên là có thể chấn động cả trời đất, kỳ thật trong lịch sử cũng từng có ghi chép, nghe đồn nếu là có người có thể tập hợp hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, thì có thể dựa vào năng lượng của Lạc Linh Huyết, có thể chuyển hóa thành Linh Thể Thiên Huyết, cũng chính là thân thể Tiên Thiên Cương trong truyền thuyết!”
Tư Quá lão nhân khàn giọng nói.
“Thân thể Tiên Thiên Cương?”
Hô hấp của Hà Trường Phong và chủ đảo Tiêu Sầu đều xiết chặt lại.
Sắc mặt của tất cả những trưởng lão khác đều trở nên ngây ngốc, như bị sét đánh.
“Sư huynh, cái gì… là Thân thể Tiên Thiên Cương?”
Một tên đệ tử hỏi.
“Thân thể Tiên Thiên Cương… Là một loại thể chất chỉ có trong truyền thuyết, nghe nói người có thể đạt tới loại thể chất đó, thì có thể chế ngự cả đất trời, lay chuyển càn khôn, cách bước thành thần chỉ còn một bước mà thôi!”
“Thân? Trêи thế giới này… Thật sự có thần sao? “Không biết, trong truyền thuyết cũng có vài phần khoa trương, nhưng coi như không phải thần, thì sợ rằng khoảng cách cũng cách thân không bao xal “Vậy….
vậy sao?”
Tất cả đệ tử xung quanh đều kinh hãi, ánh mắt nhìn Phan Lâm, càng trở nên phức tạp.
Bọn họ cũng biết rằng, có lẽ hôm nay, là thời điểm bọn họ cách thần gần nhất….