*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi cướp? Thu Phương thất thân nhìn Phan Lâm, gân như dừng hẳn động tác.
“Này anh Lâm, anh nói vậy...
nghĩa là sao? Lẽ nào...
tất cả những chuyện này...
đều do anh làm?”
Cô ta hỏi mà run cầm cập.
“Phải”
Phan Lâm không hề che giấu: “Sở dĩ bảo cô đưa tôi đi dạo quanh Thiên Cung là vì muốn đâm kim lên những người này, gây ra hỗn loạn, tôi biết cách thi triển một phương pháp “châm cứu vô hình”
, có thể âm thầm phóng kim bạc mà không ai hay biết.
Lợi dụng thuốc mà Ngũ Tôn Trưởng đưa cho, tôi đã chế ra một loại độc có thể khiến người ta tạm thời phát điên, bôi lên kim châm rồi đâm kim lên đệ tử của các nơi, các đệ tử trúng phải kim nhưng không có cảm giác gì, khi chất độc phát tác, họ sẽ trở nên điên loạn, bạo lực, chém giết! Cô không cần phải lo lắng, tôi không phóng kim quanh đây.”
“Cái gì?”
Thu Phương bàng hoàng kinh hãi.
Đã bao giờ cô ta từng nghe chuyện khủng khiếp như vậy? Chẳng trách sao lần này Phan Lâm đi loanh quanh một vòng, lúc quay trở về mặt mày nhợt nhạt, mồ hôi đầm đìa.
Có lẽ anh đã ra ngoài để âm thầm phóng kim châm cứu nhằm tạo ra hỗn loạn.
“Anh Lâm, rốt cuộc...
là anh muốn làm gì?”
“Phòng nhân đạo được canh phòng nghiêm ngặt, tuy tôi có biết cách vào được bên trong nhưng muốn lẻn vào cũng khó như lên trời vậy.
Giờ thì khác rồi! Trường Sinh Thiên Cung đang rối loạn, đây là thời cơ tốt nhất để tôi vào đó.
Tôi không có ý định lén lút, xông vào Phòng nhân đạo ở thời điểm này mới là lựa chọn thích hợp nhất”
Phan Lâm thả nhiên trả lời.
“Anh điên rồi! Xông vào Phòng nhân đạo? Anh làm vậy là chọn cái chết đấy! Rốt cuộc thì anh...
anh...
anh muốn làm gì? Anh Lâm, anh làm thế này thì tôi...
sẽ đi báo cho các vị Tôn trưởng biết!”
Giọng Thu Phương run lẩy bẩy, luôn miệng quát lên rối rít.
“Thì cô cứ đi thông báo đi”
Phan Lâm điềm đạm nói: “Để xem đến lúc đó kết cục của cô sẽ ra sao.”
“Tôi?”
“Ngay đến bà cụ Ôn còn được hưởng đãi ngộ đó mà bây giờ cô chạy đi tố giác thì họ sẽ chỉ cho rằng sự việc này cũng có liên quan đến cô.
Tới lúc đó, kết cục của cô cũng chẳng khá khẩm hơn bà cụ Ôn là bao đâu.
Đây không phải việc nhỏ, đã có người mất mạng thì chắc chắn sau này sẽ điều tra lại, kiểu gì Thiên Cung cũng sẽ bới móc chuyện cũ.
Cô là người phụ trách trông chừng, chăm nom tôi, khó lòng chối bỏ được trách nhiệm, tôi e đến khi đó cô không giữ được mạng mất”
Phan Lâm tỏ ra bình thản.
Nót dứt lời, Thu Phương sợ hãi giật lùi về phía sau, hai chân mềm nhũn, sắp không đứng vững được nữa.
Lúc này cô ta mới ý thức được rằng bản thân mình đã vô tình rơi vào bẫy của Phân Lâm, bị anh kéo lên ngồi chung trên một con thuyền.