*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi kết thúc Y Thánh Đài, Đại Tôn Trưởng xuất quan, bà Ôn bị trừng phạt nặng.
Nhưng những việc thể này không hề khiến sinh hoạt ở Trường Sinh Thiên Cung có bất cứ gợn sóng gì.
Có thể đoán được, các trưởng tôn của thập điện cố ý áp việc này xuống.
Chỉ hai ngày, Trường Sinh Thiên Cung liên khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.
Nhưng đáy lòng Phan Lâm không hề bình tĩnh.
Từ thảo lô của bà Ôn quay lại, mỗi ngày anh đều ở lại cung của mình nghỉ ngơi điêu dưỡng.
Trong lòng Thu Phương có tâm sự, nhưng lại không dám quấy rầy nhiều, chỉ phụ trách giúp Phan Lâm làm hồi sức mỗi ngày.
Ngày thứ ba, hoạt độc của Phan Lâm tái phát, Thu Phương vội vàng đi mời ngũ Tôn Trưởng.
Ngũ Tôn Trưởng lại ung dung đến muộn, mà lân này cũng tương tự lần trước, chỉ áp chế độc phát chứ không chịu giải.
Lúc này, Phan Lâm đã hoàn toàn xác định, Trường Sinh Thiên Cung không hề muốn giải hoạt độc cho mình.
Có lẽ bọn họ muốn kéo dài thêm chút thời gian, chờ hoạt độc hoàn toàn xâm nhập vào xương tủy của anh, lan rộng khắp mọi ngõ ngách trong thân thể, biến thành bệnh nan y không chữa được rồi mới nói cho anh buông tha việc điều trị.
Đến lúc đấy người bên ngoài sẽ cho rằng không phải Trường Sinh Thiên Cung không muôn chữa mà là thật sự không chữa được.
"Đúng là vẫn phải dựa vào bản thân mới được!" Phan Lâm hít sâu một hơi, nhìn ngũ tôn tưởng rời khỏi rôi mới vây Thu Phương: "Thu Phương, cùng tôi ra ngoài một chuyển!" "Dạ? Đi đâu cơ ạ?" "Đi dạo quanh Trường Sinh Thiên Cung một lát!" Phan Lâm thản nhiên nói.
"Không phải tôi không muốn mang anh Lâm đi, nhưng địa vị của tôi và anh trong Cung đều không cao, có nhiều nơi không được phép đi vào!" "Không sao, chúng ta dạo qua mấy nơi được cho phép là được kiên trì." Thấy Phan Lâm kiên quyết, Thu Phương chỉ có thể đồng ý.