*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một khi Phan Lâm đã ra tay đương nhiên sẽ không để lại lối thoát cho người ta.
Một kim này đâm xuống nhìn như đơn giản nhưng lực của nó lại khơi dậy toàn bộ sức mạnh của những cái châm đang cắm trên khắp cơ thể Huỳnh Tài Quang.
Cơ bắp toàn thân anh ta bị phá hỏng, dường như lục phủ ngục tạng cũng bị chấn động đến mức nát tan, gân cốt vỡ nát.
Râầm! Cơ thể anh ta cứ thế ngã trên mặt đất.
Tuy bề ngoài không có thương tích, nhưng thực tế cho dù có là Đại La Kim Tiên xuất hiện cũng không thể cứu nổi Huỳnh Tài Quang! "Tài Quang!" Điện chủ Xuân Viễn chỉ kịp gào lên một tiếng, sau đó vọt tới nâng Huỳnh Tài Quang dậy.
Thế nhưng ông ta chỉ mới hơi đụng vào một cái đã nắm được tình huống của Huỳnh Tài Quang lúc này.
Không cứu nổi.
Nỗi tuyệt vọng không ngừng dâng lên ngập tràn đôi mắt Trịnh Xuân Viễn! "Sư huynh!" "Sư huynh Tài Quang!" Đám người Lý Đại cũng vội vã la hét, vẻ khiếp sợ và kinh hoảng giấu không nổi.
Sắc mặt Tam Tôn Trưởng trâm xuống, nhìn tình cảnh trước mắt, không hề hé răng.
Vẻ mặt của Ngũ Tôn Trưởng cũng rất đặc sắc.
Không một ai nghĩ tới chuyện Phan Lâm lại dám ra tay trong tình huống này! Phan Lâm làm vậy không khác nào đánh thẳng vào mặt điện chủ Xuân Viễn! Một đệ tử đã bị trục xuất lại dám đối nghịch với điện chủ! Rốt cục trong đầu người này đang suy nghĩ cái gì thế? Mọi người xung quanh nín thở, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Phan Lâm.
Điện chủ Xuân Viễn lấy lại tinh thần, lập tức nổi điên lên.
"Thăng khốn nạn! Mày muốn chết à!" Ông ta đặt thi thể của Huỳnh Tài Quang xuống, đột nhiên vung tay đập vê phía Phan Lâm.
Trong nắm tay kia ẩn chứa độc lực rất khủng bố.
Hai mắt Phan Lâm mở to, anh lập tức lùi lại, đồng thời giơ tay chống đỡ.
Âm! Nắm đấm kia nện lên cánh tay anh, độc nổ tung hóa thành một đám sương lớn bay lả tả.
Phan Lâm lùi lại hơn mười bước, dừng lại cúi đầu nhìn xuống.
Vừa nhìn anh đã thấy trên cánh tay của mình xuất hiện một vết đen kịt.
Đây chính là độc dược của điện chủ Xuân Viễn! Không thể không nói, sự tôn tại của cấp bậc trong năm cung mười điện của Trường