*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông cụ nằm trêи mặt đất, thùng gỗ bên cạnh đã vỡ nát, chất lỏng màu đỏ tươi nhiễm đỏ cả mảnh đất xung quanh.
Ông cụ hoàn toàn không có cách nào chìm trong chất lỏng đó, nên không thể sống được bao lâu nữa.
Phan Lâm vọt tới, đỡ ông cụ dậy.
Lúc này, ông cụ đã sớm giống như một người tàn tật, cả người đã sớm mất ý thức, chỉ còn sót lại một hơi thở cuối cùng, bộ dáng này không khác gì với đã chết.
Phan Lâm vội vàng châm cứu.
Mà ông già hiện giờ đã như ngọn nến lụi tàn, chỉ còn thừa lại chút hơi ấm.
Cho dù bác sĩ Lâm có y thuật tuyệt vời, nhưng cũng không thể xoay chuyển được trời đất.
“Dụng cụ không đủ, cũng không thể tìm được dược liệu ngay lập tức, muốn cứu sống khó như lên trời vậy.”
Phan Lâm lẩm bẩm, thầm thở dài một hơi.
Ông cụ cố hết sức để mở mắt ra.
Giống như hồi quang phản chiếu vậy.
Nhưng càng như vậy, ông cụ lại càng đau đớn hơn.
“Đừng cứu nữa..”
Ông cụ dùng hết sức phun ra ba chữ này.
Quả thực.
Lúc này, ông cụ sống còn đau đớn hơn cả cái chết.
“Tiền bối, xin lỗi…”
Phan Lâm khàn giọng nói.
“Không trách cậu… hãy sống thật tốt, còn nữa… nhất định phải học công pháp của Huyết Ma Tông… nó rất có lợi… đối với cơ thể Võ Thần của cậu!”
“Vâng, thưa tiền bối.”
“Sau khi tôi chết, phiên cậu hãy tìm một nơi có phong cảnh đẹp đẽ để chôn tôi, và trông chút hoa lan trước mộ tôi… Ngoài ra, hãy đi đến Bồ Thành, tìm một cô gái tên là Ngải Hồng thay tôi, sau đó cho cô ấy một khoản tiền để giúp cô ấy không còn phải lo chuyện cơm áo nữa, được không?”
Đôi mắt của ông cụ trừng thật lớn, nhìn chăm chằm vào Phan Lâm, chỉ sợ anh không đồng ý.
Phan Lâm gật đầu nghiêm túc: “Tiền bối yên tâm, tôi sẽ lập tức giúp ông hoàn thành những chuyện này.”
“Vậy thì tốt, tốt lắm…”
Ông cụ thở ra một hơi, rồi ngã xuống một cách vô lực.
Không còn động tĩnh.
Phan Lâm lặng lẽ nhìn thi thể của ông cụ, hít một hơi thật sâu, ôm ông cụ lên rồi đi ra khỏi Huyết Ma Tông.
Anh an táng ông cụ trêи ngọn núi ở Giang Thành.
Phía trước núi còn có một con sông, phong cảnh đẹp đẽ, chim hót dễ nghe, hoa thì nở thơm phức.
Anh rót một bình rượu trước mộ của ông cụ, sau đó một mình rời ổi.
Giải quyết xong chuyện của Huyết Ma Tông, phía bên Hồng Nhan Cốc tạm thời không có động tĩnh, cho nên Phan Lâm xem như có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.