*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Lâm đi ra khỏi đống đổ nát.
Về phần tông chủ Huyết Ma Tông đã chỉ còn lại một nửa cơ thể, nằm trêи một tảng đá lớn phủ rêu xanh, máu tươi đầm đìa, có thể nhìn thấy rõ ràng nội tạng, cả người đã chết đến mức không thể chết hơn.
Mà Phan Lâm thì vẫn lông tóc không tổn hại gì như cũ, chỉ là cả người đầy máu, và đang đi về phía bên này.
Dưới bối cảnh màn sương máu phá hủy ngọn núi, anh giống như ma thần đi ra khỏi địa ngục, khủng khϊế͙p͙ và đáng sợ, khiến người chấn động không dám nhìn thẳng.
Toàn bộ người của Huyết Ma Tông đều run rẩy.
Mọi người mở to hai mắt nhìn, cả người run cầm cập, nhìn vào cảnh tượng khủng khϊế͙p͙ này với vẻ khó tin, da đầu người nào cũng tê rần.
“Tông chủ… đã chết rồi sao?”
“Không… không thể nào…”
“Sao tông chủ lại chết được! Không thết Không thể nào!”
“Chắc chắn đây là giải”
“Tông chủ của chúng ta vô địch thiên hạ! Không thể có chuyện này được!”
Không ai có thể chấp nhận được hiện thực này.
Nhưng cảnh tượng bên kia đã phơi bày trước mắt mọi người, không cho phép bọn họ phản bác.
Phan Lâm đã đi đến trước mặt Huyết Ma Tông.
Bên ngoài sơn môn Huyết Ma Tông, gần như toàn bộ người trong Huyết Ma Tông đều đứng ở đây, có cả đệ tử và trưởng lão.
Tam trưởng lão và tứ trưởng lão đứng ngây ra như pho tượng, những lính tinh nhuệ còn lại cũng run như cầy sấy, trong lòng thấp thỏm và bất an, không biết phải làm thế nào.
Phan Lâm nhìn những người này với vẻ mặt không có biểu cảm gì, khàn giọng nói: “Huyết Ma Tông các người đã giết học viện phái Nam Y tôi, hôm nay, tôi sẽ giết các người đến không còn một manh giáp, thẳng tay chém chết các người!”
Nói xong, sát khí quanh anh bùng nổ, đang định ra tay.
“Bác sĩ Lâm tha mạng!”
Ngay lập tức có người quỳ xuống, dập đầu cầu xin sự tha thứ từ anh.
Những người còn lại thấy thế cũng đều quỳ xuống đất.
Ngay cả tông chủ Huyết Ma Tông còn không phải là đối thủ của anh, vậy họ dựa vào cái gì để đấu với anh đây? Xin tha mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Nhưng Phan Lâm cũng không có ý định dừng tay, trong mắt vẫn tràn ngập sát khí như cũ, anh giâm từng bước tới.
“Á!”
Đám người bị dọa cho ngây người, vẻ mặt ai nấy cũng trắng bệch, cả người run rẩy như cây sậy, mở to mắt nhìn anh một cách hoảng sợ.
“Chạy mau!”
Cuối cùng, có người không thể chịu đựng được áp lực này, hét lên một tiếng, rồi đứng dậy định trốn.