Có lẽ là cảm giác được Vân Ngạo Tuyết tức giận, Thẩm Phong Miên như là đột nhiên thông suốt, lắc lắc đầu, “Kỳ thật là tại hạ sai, lấy bụng tiểu nhân đo dạ quân tử, nếu là chọc cho cô nương không vui, ta hướng ngươi xin lỗi, buổi sáng ở quán trà ta không nên giấu giếm ngươi, cô nương đưa ta trở về ta cũng không có biểu đạt lòng biết ơn, là ta sai.”
Nãy giờ mới nói được một câu giống tiếng người.
Vân Ngạo Tuyết hạ hỏa chút, vẫn nói ra lời trong lòng mình: “Thẩm công tử không cần cảm thấy ai cũng đánh chủ ý lên ngươi,ra cửa dựa bằng hữu, ta ra tay tương trợ cũng là không thể nhìn những người đó khi dễ một mình ngươi, còn chuyện công tử mang hoàng kim đến đây là vì chuyện gì, không bằng nói trắng ra.”
Việc nào ra việc đó, nếu Thẩm Phong Miên đã xin lỗi, Vân Ngạo Tuyết cũng không phải loại người dây dưa không bỏ, nàng thực thông minh, không nói nhiều loanh quanh lòng vòng lập tức nói thẳng đến chủ đề.
Thẩm Phong Miên cười.
“Vân cô nương cơ trí hơn người tại hạ bội phục, hôm nay tiến đến, thật là có việc muốn nhờ.”. Tìm truyện hay tại # Trùm Truyện. N ET #
Hắn tự mình đưa lên danh thiếp, lại không tiếc bại lộ thân phận, còn mang đến một phần hậu lễ như vậy, xem ra việc cần nhờ sẽ không đơn giàn.
Vân Ngạo Tuyết càng là trước sau như một gọn gàng dứt khoát, “Nếu ta nói ta không giúp được ngươi, ngươi sẽ ngoan ngoãn rời đi sao?”
“Sẽ không.”
Vân Ngạo Tuyết trực tiếp, Thẩm Phong Miên thành thật.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, đều từ trong mắt nhau thấy được tìm tòi nghiên cứu.
Vân Ngạo Tuyết cũng muốn cho để lại cho mình một con đường rút lui, nàng xác thật cũng thiếu bạc, cũng không đem lời nói dồn đến góc chết.
Vân Ngạo Tuyết dứt khoát ngồi xuống, “Vậy Thẩm công tử nói trước thử xem, ta có thể giúp ngươi được cái gì?”
Đã mở lời, Thẩm Phong Miên cũng không khách khí, “Tại hạ muốn cho cô nương tìm giúp ta một loại dược liệu —— hoàng huyết thảo.”
Tay Vân Ngạo Tuyết hơi sững lại,ngay sau đó giương mắt, “Thẩm công tử hiểu lầm, trong tay ta cũng không có hoàng huyết thảo.”
Như là sớm biết rằng nàng sẽ đùn đẩy, Thẩm Phong Miên cũng không vội, “Ta không có hiểu lầm, là Vân cô nương hiểu lầm, ta biết trên tay cô nương không có, nhưng là cô có thể tìm được không phải sao?”
Mặc cho Vân Ngạo Tuyết nghĩ thế nào cũng không nghĩ rằng Thẩm Phong Miên hôm nay vì hoàng huyết thảo mà đến.
Xem ra ngày đó nàng suy đoán là chính xác, hoàng huyết thảo ở trên tay nàng sẽ vì nàng đưa tới mối họa. [ doc full tai dtruyen.com ]
Còn may nàng đã đem hoàng huyết thảo cho Cố Phi Trì, thật là có dự kiến trước.
Nhưng sau đó nàng lại cảm thấy không đúng rồi, vừa rồi nàng từ trong miệng Thẩm Phong Miên nghe được kỳ quặc, xem ra ngày đó mình nữ giả nam trang ở trong Vạn Bảo Phường tìm thấy hoàng huyết thảo đã được truyền đi.
Lúc ấy ở đó ít ỏi không có mấy người.
Chẳng lẽ, là Cố Phi Trì thả ra tin tức?
Rốt cuộc ngay sau đó hắn lại tự mình tới Vân phủ còn mang theo ngọc bội, theo như cái này thì, nhìn ra thân phận của mình chính là Cố Phi Trì.
Cố Phi Trì rốt cuộc muốn làm cái gì, đem nàng liên lụy thì đối với hắn có chỗ tốt gì?
Việc đã đến nước này hai bên lại đánh Thái Cực thì không còn ý nghĩa gì nữa, Vân Ngạo Tuyết dứt khoát nói rõ, “ Nói vậy Thẩm công tử cũng biết, đồ vật ngươi muốn cực kỳ khó có được, muốn tìm tương đối khó khăn, lần trước ta cũng là may mắn gặp được.”
Vân Ngạo Tuyết lần nữa đùn đẩy, nói rõ không muốn hỗ trợ, xem ra muốn nhẹ nhàng kiếm bạc thật đúng là không dễ dàng.
“Nếu Thẩm công tử thật sự muốn, cũng có thể chờ lần sau đến Vạn Bảo Phường lại hỏi thử xem.”
Có lẽ là biết Thẩm Phong Miên sẽ không dễ dàng lùi bước, nàng dứt khoát đem lời nói đến cùng đường.
Hoàng huyết thảo là thánh vật, nó còn không ở trong tay nàng cũng đã khiến cho sóng to gió lớn, Vân Ngạo Tuyết không khỏi bắt đầu hoài nghi, kỳ thật lúc sáng ở trong quán trà mình gặp phải Thẩm Phong Miên cũng không phải trùng hợp, mà là sớm có dự mưu?
Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy!
Nàng có loại dự cảm không tốt, Thẩm Phong Miên người này tâm cơ khó lường, nàng phải tránh xa mới được.
Cho nên cho dù nàng có thể tìm được hoàng huyết thảo, nàng cũng không định chui đầu vào vũng nước đục này.
Sảnh ngoài ánh sáng vô cùng tốt, Vân Ngạo Tuyết lại cảm giác độ ấm quanh thân chợt giảm xuống vài độ, Thẩm Phong Miên đưa lưng về phía ánh mặt trời, Vân Ngạo Tuyết không thấy rõ mặt hắn, giọng nói cùng với lúc trước không có chút gì khác biệt “Một khi đã như vậy, ta đây cũng không quấy rầy Vân cô nương nữa, ngân phiếu sau đó sẽ dâng lên, cáo từ.”
“Không tiễn.”