Từ sau bách hoa yến, nha đầu này giống như vẫn luôn mang đến cho mình rất nhiều hồng phúc.
Quá nhiên Nguyên Hoằng pháp sư chưa từng nói sai, càng đến gần tuổi cập kê, lợi ích nàng mang lại cho Vân phủ ngày càng lớn.
Trở lại hậu viện, Vân Ngạo Tuyết lười đến đi phòng bếp nhỏ lấy trứng gà nóng, dứt khoát đi đến tầng hầm cầm mấy cái khối băng cùng vải bố đến giúp Tuệ Nhi tiêu sưng.
Khối băng vừa chạm đến làn da Tuệ Nhi, nàng đã bắt đầu nhe răng nhếch miệng.
“Đau không?”
Có lẽ là ngốc ở bên người Vân Ngạo Tuyết lâu rồi, Tuệ Nhi cảm thấy bản thân càng thêm giống như nuông chiều từ bé lớn lên,lúc trước cũng không phải chưa từng bị ai đánh, sao mà hôm nay lại cứ cảm thấy cực kỳ ủy khuất vậy?
Vốn dĩ nàng còn có thể nhịn, đột nhiên vừa nghe đại tiểu thư hỏi, áp lực ủy khuất mà nàng nén lại không thể kìm được nữa, chóp mũi đau xót, oa một tiếng liền khóc.
“Đại tiểu thư, nô tỳ… Ta, đau…” Lúc trước khi Vân Ngạo Tuyết còn đi học đối với chế độ nô lệ ở thời cổ đại căm thù đến tận xương tủy, xuyên đến dị thế, gặp nha hoàn Tuệ Nhi, nàng trái một câu nô tỳ, phải một câu nô tài, Vân Ngạo Tuyết đã sửa lại cho nàng rất nhiều lần.
Thẳng đến trước đó không lâu mới chậm rãi sửa đổi.
Vân Ngạo Tuyết dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này khóc ra là được rồi, so với tính cánh nhẫn nhục ban đầu, bộ dáng bị khi dễ cũng không dám cãi lại, hiện tại cũng đã tiến bộ hơn nhiều.
“Biết đau là được rồi, đánh ngươi cũng không biết tránh đi chút.” Nha đầu này thật là ngốc,cười thì cười, Vân Ngạo Tuyết vẫn rất nhẹ tay, nắm khối băng xoa theo chiều kim đồng hồ giúp nàng xoa má trái bị đánh sưng.
“Tiểu thư,lúc người không ở đây các nàng chỉ biết khi dễ ta.” Điểm này cho dù Tuệ Nhi không nói, Vân Ngạo Tuyết cũng đã sớm phát hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuệ Nhi nhát gan yếu đuối, muốn thay đổi tính cách cũng không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết, mấu chốt là làm thế nào mới có thể không để nàng bị bắt nàng khi chỉ ở một mình.
Khối băng tiêu sưng rất nhanh đã thấy hiệu quả, Vân Ngạo Tuyết lại hái được chút lá bạc hà mới nghiền thành nước thuốc lau qua khóe miệng cho Tuệ Nhi rồi mới nói, “Cho nên chúng ta mới phải trở nên mạnh mẽ, không thể tùy ý để đám người này khinh nhục, muội cũng đừng sợ, có ta cho chống lưng cho muội, các nàng cũng không dám quá hà khắc.”
Không nghĩ tới Tuệ Nhi thò tay ra một cái đã bắt được tay mình.
Vân Ngạo Tuyết có chút ngốc, “Làm sao vậy?”
Chỉ thấy Tuệ Nhi mở đôi mắt to bình tĩnh nhìn nàng, “Tiểu thư, nô tỳ cảm giác được ngài thay đổi.”
Vân Ngạo Tuyết trong lòng cả kinh, trên mặt lại vẫn bất động thanh sắc, “Ồ? Muội cảm thấy ta thay đổi chỗ nào?”
Đi theo bên cạnh Vân Ngạo Tuyết hồi lâu, can đảm của Tuệ Nhi so với gà lớn hơn không được bao nhiêu cũng dần dần lớn chút, tuy rằng vẫn có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn nói thẳng, “Nô tỳ cũng không nói lên được, chính là cảm giác đại tiểu thư so với trước kia hoạt bát hơn không ít, hơn nữa, ta cảm thấy đại tiểu thư càng ngày càng hiểu chuyện hơn, tiểu thư ngài lớn lên xinh đẹp như vậy, nên cười nhiều hơn.”
Đó là khẳng định.
Cô nương thích cười vận khí sẽ luôn tốt.
Chẳng qua những lười này là nàng tự nói với ban thân từ trong tận đáy lòng.
Ban đầu Vân Ngạo Tuyết cũng chỉ là một tiểu thư khuê các cửa lớn không ra cửa phụ không vào, tác phong củ nàng không có khả năng làm chuyện to gan như vậy, huống cho bởi vì bị người của Vân gia xa lánh, đến chết cũng không thoát khỏi cái danh ‘ sát tinh ‘, tự ti đến mức không dám nói chuyện nhưng đối với người khác đó lại là hợp cái đại môn không ra nhị môn không mại khuê các tiểu thư, tác phong không có khả năng có nàng to gan như vậy, huống chi bởi vì Vân gia người xa lánh, đến chết đều không có thoát khỏi ‘ sát tinh ’ cái này tên tuổi, tự ti đến nỗi cho dù không nói chuyện thì người khác cũng cho là hợp tình hợp lý.