Chương 459
Cúp điện thoại, Phan Mỹ Nhi lại rót nửa ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Tần Thiên, hôm nay, tôi muốn anh chết không có chỗ chôn!”
“Tôi muốn anh biết, đắc tội Phan Mỹ Nhi tôi, đắc tội nhà họ Phan, sẽ có kết cục gì!”
“Ha ha ha ha!” Cô ta cười đắc ý.
Bên ngoài một huyện thành nhỏ phụ cận biên giới, ven đường trong màn đêm có một chiếc xe tải đậu.
Chiếc xe này nhìn bề ngoài, không khác gì những chiếc xe tải khác, nhưng trên thực tế nó đã được sửa đổi cẩn thận.
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt trắng ngồi trong buồng lái, nhàn nhã hút thuốc.
“Không thể ngờ được A Phúc mình lại sắp phát tài ở tuổi trung niên!”
“Tiêu Nghĩa đã chết, bên cạnh tiểu thư thiếu người, chỉ cần mình hoàn thành nhiệm vụ lần này, sau này mình chính là tâm phúc của cô ta.”
“Thăng chức tăng lương nằm trong tầm tay.”
Hắn ta lẩm bẩm với chính mình với vẻ rất đắc ý.
Theo hắn ta thấy, không phải chỉ là lái xe đưa đón vài người thôi sao, đúng là quá dễ dàng.
Xa xa là những ngọn núi rộng lớn và rừng rậm.
Đối diện chính là nước ngoài.
Ở giữa mặc dù có dây thép gai, nhưng không thể ngăn cản được dân làng gần đó qua lại, đây thực sự là một nơi tốt nhất để nhập cảnh bí mật.
A Phúc nhìn đồng hồ đã 11 giờ đêm, đối phương chắc sắp tới rồi, hắn ta có chút nóng nảy.
Cẩn thận gửi một tin nhắn dựa theo phương thức liên lạc Phan Mỹ Nhi đưa.
Bất lực như đá chìm xuống biển, phía bên kia không trả lời.
Hắn ta cố gắng gọi điện thoại, nhưng lời nhắc ý nói đã tắt máy.
“Mẹ kiếp, đừng cho ông đây leo cây đấy.”
“Hay là ở trong rừng rậm bị sói cắn chết rồi?” A Phúc do dự một chút, cuối cùng quyết định vào địa điểm được chỉ định trước thời hạn.
Hắn ta vừa bật lửa, đột nhiên có người gõ cửa sổ bên cạnh.
Hắn ta hoảng sợ, vội vàng nói: “Ai?”
Ngoài cửa sổ xe, truyền đến tiếng cười quyến rũ của một người phụ nữ: “Anh trai, tôi có chút việc gấp phải đến huyện kế bên.”
“Xin hỏi anh là xe be* à?”
*Xe be (xe vận chuyển gỗ trong rừng)
“Nếu là như vậy, phiền cho tôi đi một chuyến, bao nhiêu tiền tôi thanh toán.”
A Phúc thấy chỉ là một người phụ nữ, cho nên yên tâm, hắn ta thấp giọng nói: “Đi đi!””
“Tôi không phải là xe be.”
Người phụ nữ thất vọng nói: “Vậy sao.”
“Đại ca, có thể phiền anh được hay không, anh đưa tôi đi qua, người đàn ông của tôi đang ở huyện bên cạnh, tôi cần phải vội vã đến đó để chăm sóc anh ấy.”
“Van xin anh.”
“Chỉ cần anh đồng ý thì bao nhiêu tiền cũng được.”