Chương 458
Tô Tô khẽ run, vội vàng đẩy Tần Thiên ra rồi chạy đi.
Vẻ mặt Tần Thiền đầy hắc tuyến, trong lòng thầm nói ‘mẹ, mẹ mà cứ như này thì năm nào tháng nào mới có thể ôm cháu ngoại chứ’.
Ngày hôm sau, người đại diện Mục Phi Phi và Tô Tô xác định hành trình, cô và Liễu Thanh vì cuộc đàm phán quan trọng sắp tới này mà tiếp tục bận rộn.
Tần Thiên đi đến sơn trang Mãnh Thú, giám sát tiến độ huấn luyện của tiểu tiểu đội Thiên Phạt.
Hiện tại, bọn họ đã vận dụng Tam Hồn Thất Phách Trận rất thuần thục, tuỳ tiện ra vào khu thú mà không hề bị thương.
Buổi chiều, Tần Thiên nhận được báo cáo bí mật của Thử Vương.
Đã được xác định rằng tiểu tiểu đội Rắn Hổ Mang, sẽ nhập cảnh bí mật thông qua biên giới phía nam vào đêm nay.
Có những khu rừng rậm rạp rất dễ dàng ẩn nấu.
Sau khi nhập cảnh, bọn họ sẽ đi xe chuyên dụng chở hàng của Phan Mỹ Nhi, dự kiến khoảng ba giờ sáng sẽ đến Long Giang.
Sau khi hoàn thành ám sát, ngay lập tức trở về, tranh thủ rời khỏi biên giới trước khi bình minh.
Mọi thứ được sắp xếp liền mạch, xứng đáng là một tổ chức sát thủ nổi tiếng quốc tế.
Chẳng qua lúc này, đối thủ của bọn họ là Tần Thiên.
“Người nhập cảnh sẽ chết.”
Tần Thiên hừ lạnh, sau đó bắt đầu sắp xếp.
Tỉnh Long Giang, nằm ở miền nam, cách biên giới phía nam cũng chỉ cách vài trăm kilomet.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao tiểu tiểu đội Rắn Hổ Mang chọn nhập cảnh từ đây.
Tần Thiên ra lệnh cho Vũ Sơn thuê hai máy bay trực thăng dân sự.
Đợi đến khi bóng đêm buông xuống, chỏ theo tiểu đội Thiên Phạt lặng lẽ cất cánh từ sơn trang Mãnh Thú, nhanh chóng biến mất trên bầu trời đêm.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự sang trọng được canh phòng nghiêm ngặt ở tỉnh Thành.
Phan Mỹ Nhi mặc áo ngủ, có vẻ lòng dạ có chút rối bời. Cô ta mở một chai rượu vang đỏ hàng đầu, rót nửa ly rồi uống cạn kiệt.
Còn muốn rót thêm rượu nữa, đột nhiên điện thoại di động đặt trên bàn vang lên, nhìn thấy số người gọi, cô ta vội vàng bắt máy.
“A Phúc, thế nào rồi?”
A Phúc là người bên cạnh cô ta, ngoại trừ quản gia Tiêu Nghĩa đã chết ra, đây là người thứ hai cô ta tín nhiệm.
Lần này, Phan Mỹ Nhi phái hắn ta đi tới biên giới phía nam, phụ trách tiếp ứng tiểu đội Rắn Hổ Mang.
“Tiểu thư, tôi đã đến địa điểm được chỉ định.”
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, khi nào đối phương tới?”
Phan Mỹ Nhi nhìn đồng hồ, khẽ nói: “Còn có mấy tiếng nữa, ngươi kiên nhẫn chờ đợi chút.”
“Đối phương chắc sẽ rất cẩn thận. A Phúc, anh nhất định phải chú ý, tuyệt đối không được để lộ.”
“Yên tâm đi, tiểu thư, cứ để tôi lo!”