Vương Quyền nhờ sự kiện một trăm mười nghìn tệ lúc trước nổi tiếng trong
, nhưng không ai liên hệ cô với streamer trò chơi Vương Tước đang được mọi người chú ý.ế>
Cho đến bây giờ.
Thì ra hai đại thần nổi lên gần đây là cùng một người.
Chẳng trách đều có một ‘cô vợ nhỏ' không biết chơi game cho lắm.
Biết được Vương Quyền chính là Vương Tước, những người chơi bị ngược trong trực tiếp nhận thua.ịch>
Lần này chỉ mất thời gian một ngày rưỡi, hai người lại lần nữa đánh lên top 10 toàn hệ thống, sau đó lại không đánh nữa!
Khương Mạt không nhận tin nhắn, mọi người chỉ có thể ào đến như ong vỡ tổ đi hỏi “Hiếm Khi Hồ Đồ" tại sao không đánh tiếp.
Hiếm Khi Hồ Đồ: “Già rồi, không so được với lớp thanh niên, phản ứng không kịp, đánh tiếp sẽ bị mất mặt.”
Một đám người: “........”
Cái đệt, người một hơi đánh lên top 10 toàn hệ thống gào bản thân già, thế muốn những thanh niên nhỏ bé như bọn họ sống thế nào đây?
Mọi người tiếp tục hỏi: “Anh và đại thần Vương Tước có quan hệ gì thế? Là song sinh sao?”
Lúc đối chiến hai người này phối hợp thực sự phải nói là cực kì ăn ý, có người không tỉnh táo suýt nữa còn đoán rằng đây là một người thao tác hai tài khoản.
Hiếm Khi Hồ Đồ: “Hả? Không phải, tôi là bố con bé.”
Quần chúng: “..................”
Lúc trước nói bản thân mình già thế mà không phải là nói đùa.
Cmn một ông già bốn năm mươi tuổi như chú học thanh nhiên chơi game làm cái quần gì hả?!
Khương Ỷ Lan lúc trả lời lúc không nói chuyện với dân mạng, lực chú ý đều tập trung trên người Khương Mạt.
Bốn ngày rưỡi, hai người gần như không nhìn vào mắt nhau được mấy lần, mỗi lần Khương Mạt nói nghỉ ngơi ông đều không yên, sợ cô rảnh rỗi lại nghĩ lung tung.
Bây giờ dường như là cực hạn của cơ thể rồi, trò chơi kết thúc, cô vứt điện thoại sang một bên ngồi thất thần, ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào, vương trên người cô, chiếu lên làn da trắng nhợt gần như trong suốt của cô.
Thẩm Vân bưng đồ ăn lên, nhìn cô một lúc mới gọi khẽ một tiếng: “Bố…...Mạt Mạt, ăn cơm thôi.”
“......Ừm.”
Cô ngẩng đầu lên, ngây ra một lúc mới chậm rì rì đứng dậy, phản ứng có chút trì độn.
Thẩm Vân với Khương Ỷ Lan nhìn nhau, không giấu được sự lo lắng.
Khương Ỷ Lan thậm chí có chút ảo não, biết trước thì ông đã không quay về nữa, ông không về, lời nói dối của Thẩm Vân vẫn có thể tiếp tục kéo dài.
Tư tưởng không tập trung ăn xong bữa trưa, Khương Ỷ Lan đi rửa bát, nói với Thẩm Vân: “Con đi làm đi, để bố chăm sóc Mạt Mạt là được rồi.”
Công ty S&M to như vậy, ông chủ không ngó ngàng đến nhiều ngày như thế không có vấn đề gì sao?
Thẩm Vân nhìn Khương Mạt một cái, nhàn nhạt trả lời: “Không đi cũng không sao ạ.”
Ngày nào cũng cần ông chủ đến công ty thì thuê nhân viên để làm gì?
Ngừng lại một lát, anh thấp giọng nói tiếp: “Mạt Mạt không biết, con sợ cô ấy không giấu được, lại khiến cho người đàn bà kia quấn lấy cô ấy.”
Bố vợ con rể mấy ngày hôm nay đã trao đổi hết thông tin với nhau.
Khương Ỷ Lan gật đầu không nói nữa.
Khương Mạt ngồi bên ngoài, cầm điện thoại thất thần, đột nhiên nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.
Sau đó ngồi xổm xuống đất, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cô vừa khóc vừa nhắn tin cho Hạ Tiến: “Cậu có thể giúp tôi điều tra xem Lý Thư Nhiễm chết như thế nào không?”
Cô không tin lời của bố cô.
Hai người rửa bát xong đi ra từ nhà bếp, nhìn thấy Khương Mạt ngồi xổm trên đất thì bị dọa sợ hãi, không đợi bọn họ mở miệng, cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hồng nói: “Bố đưa con đi thăm mẹ đi.”
Khương Ỷ Lan: “......Được.”
_ _
Ba người cùng nhau đi đến phần mộ của mẹ Khương, Khương Mạt thắp hương, quỳ xuống lạy ba cái, lễ bái xong, trên đường về cô không nói câu nào, về đến nhà nằm xuống liền ngủ.
Giấc ngủ này ngủ liền đến buổi trưa ngày hôm sau vẫn chưa tỉnh dậy, bố vợ con rể ở bên ngoài lo lắng đi đi lại lại, muốn gọi cô dậy nhưng lại sợ cô dậy rồi lại đau lòng.
Trong phòng ngủ, Khương Mạt đã dậy từ lâu.
Cô cầm điện thoại nhìn văn kiện Hạ Tiến gửi cho cô, không biết đã xem đi xem lại bao nhiêu lần.
Cô khóc đến mức không còn biết cảm giác rơi nước mắt là như thế nào.
Video của camera trong bệnh viện, còn có giải thích lý do tử vong.
Cô nhìn chằm chằm vào bốn chữ ‘ngạt thở mà chết' thất thần.
Hạ Tiến: “Xin lỗi đội trưởng.”
Cậu ta lấy được những nội dung này không tránh được đã xem trước.
Ngón tay Khương Mạt cứng đờ, trả lời một câu: “Không sao, tôi muốn nhờ cậu một việc nữa.”
Hạ Tiến: “Đội trưởng, chị cứ nói.”
“Đừng nói cho người khác biết tôi nhờ cậu điều tra chuyện này, bao gồm cả Thẩm Vân và bố tôi.”
Hạ Tiến: “Được, tôi sẽ không nói với bất kì ai.”
Khương Mạt gửi tin nhắn cảm ơn, nằm trên giường thất thần.
Cô biết lý do tại sao bố cô và Thẩm Vân không nói cho cô biết chân tướng, bọn họ muốn cô tiếp tục vui vẻ sống, giống như trước đây.
Nhưng Khương Mạt biết, rõ ràng đã không còn như trước nữa rồi.
Sắp đến giờ ăn cơm, Khương Ỷ Lan ra ngoài mua sườn, Thẩm Vân ở nhà chuẩn bị mấy món rau trước.
Anh đang thái rau, đột nhiên như có dự cảm, vừa định xoay người liền bị một người ôm chặt từ phía sau.
Cô gái siết eo anh, cơ thể mềm mại dính lên lưng anh, nhỏ nhẹ nói: “Thẩm Vân, có phải em lại để anh chờ rồi không?”
Đôi mắt Thẩm Vân dâng lên lệ nóng, chậm rãi đặt dao xuống, nắm lấy hai tay cô.
“Ừm, nhưng lần này anh không sợ…..”
Anh xoay người nâng mặt cô lên, thấp giọng nỉ non: “....Bởi vì anh biết, Khương Mạt Mạt chỉ là quá đau lòng, mà cô ấy là một đứa trẻ ngoan kiên cường, nhất định sẽ không nhẫn tâm để anh và bố cô ấy vì cô ấy lo lắng quá lâu, đúng không?”
Khương Mạt nhìn vào mắt anh, không hiểu tại sao trên đời lại có người tốt như Thẩm Vân.
Ánh mắt cô lấp lánh, hỏi: “Bố em đâu?”
Thẩm Vân: “Đi ra ngoài mua đồ nấu ăn rồi, hôm nay bố muốn làm sườn hấp bột mà em thích ăn.”
Khương Mạt mở to mắt: “Bố em làm á?”
Thẩm Vân hừ cười một tiếng.
Khương Mạt cảm thấy có chút vi diệu, vậy mà bố cô cũng biết nấu cơm?
Ồ, đúng rồi, bố cô còn biết chơi game, hơn nữa kĩ thuật còn tốt như thế, vừa nhìn là biết dân chơi lâu năm.
Thế mà trước đây cũng có mặt mũi cấm cô chơi game? Hừ!
Đột nhiên cô cười trộm một tiếng, kiễng chân ôm lấy cổ anh, xấu xa nói: “Nhân lúc bố em không ở đây…….”
Một giây sau, cô hôn lên môi anh.
Trái tim Thẩm Vân đập thịch thịch, động tác lại vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô, ngậm lấy đầu lưỡi cô.
Khương Mạt bỗng nhớ đến cái gì đó, kéo hai người tách ra, đỏ mặt nói: “Miếng dán ngực của em rơi mất một bên, có phải bị anh nhặt được rồi không?”
Thẩm Vân chau mày, đặt tay lên gáy cô hơi dùng lực, không cho cô cựa quậy, ậm ờ nói: “Không có….anh không biết…...em tập trung một chút……”
Thật sao?
“Ưm…...Lưu manh!......”
Cô vẫn còn muốn hỏi, nhưng miệng không còn là của cô nữa rồi.
Khương Ỷ Lan mua đồ ăn xong quay về, đột nhiên
nhắc nhở ông nhận được một tin nhắn từ quản lý viên 001.ế>
Ông tiện tay mở ra xem, vậy mà lại là giấy mời.
Lướt qua một chuỗi những lời nói nghi thức thừa thãi, ông trực tiếp đọc vào trọng tâm, thế mà lại là một lời mời ông gia nhập đoàn đội, mời ông đi đánh liên đoàn chuyên nghiệp.
Khương Ỷ Lan: “.........”
Ông cạn lời một lúc, không quan tâm, để một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi như ông đi tham gia loại thi đấu này, não có hố chắc?
Hơn nữa con gái ông còn đang đau lòng kia kìa, ông lấy đâu ra tâm trạng quan tâm mấy chuyện này?
Nghĩ đến Khương Mạt, ông tăng nhanh bước chân, quay về làm sườn hấp bột cho con gái bảo bối, nha đầu này cũng không biết đã dậy chưa, nếu vẫn chưa chịu dậy thì ông sẽ đi gọi, ngủ nhiều dễ bị ngu đi, vốn dĩ đã không thông minh rồi…….
Nhớ đến cô con gái rượu không có tiền đồ của ông bị Thẩm Vân ăn đến ngây ngốc ông lại tức.
Đến trước cửa nhà, lấy chìa khoá ra mở cửa, động tác của ông rất nhẹ, sợ dọa đến Khương Mạt.
Đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, trong bếp có âm thanh kỳ quái truyền đến.
Ông khẽ khàng bước đến, vừa nhìn -- -- …
Con gái bảo bối không biết đã dậy từ bao giờ rồi, đang bị Thẩm Vân ôm đè lên bồn rửa bát hôn, còn phát ra âm thanh kỳ quái!
Trong đầu ông nổ ầm một tiếng, túi sườn trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng kêu lớn.
Trong phòng lập tức trở lên yên tĩnh.
Khương Ỷ Lan túm lấy cây chổi lau nhà bên cạnh giơ lên xông vào trong bếp.
“Tiểu tử thối, cậu lại dám chiếm tiện nghi của con gái tôi!”
_ _
Gần đây Chu Thiến Thiến cảm thấy cô ta thật sự làm chuyện gì cũng không thuận lợi.
Vốn tưởng rằng có thể dựa vào <Ảnh Thị Thịnh Khúc> hoành không xuất thế*, làm nên tên tuổi, ai biết lại đụng phải Khương Mạt bị hai con hàng đần độn Tần Mộng Dao và Triệu Bằng Kiệt tìm đến gây sự.
(*Đột nhiên xuất hiện hoặc đột nhiên làm ra chuyện làm người khác chú ý đến.)
Khó khăn lắm mới có vụ tai tiếng Khương Mạt chủ động nhào vào lòng Lâm Thái Lịch, cô ta bỏ tiền thuê thuỷ quân, không ngờ bị đối phương hoá giải dễ như trở bàn tay.
Đặc biệt là nhìn thấy bức ảnh Thẩm Vân sau khi kết hôn với cô ta vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ không màng không hỏi lại dịu dàng khoác áo cho Khương Mạt, cô ta hận đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao?
Cô ta ở trong cơ thể đó hỏi han ân cần mười năm cũng chưa từng được anh đối xử dịu dàng như vậy.
Cô ta ở trong cơ thể đó đợi mười năm cũng không đợi được nam phụ xuất hiện, tại sao cô ta vừa rời khỏi, mọi chuyện liền thay đổi?
Cô ta chỉ cảm thấy điều này nên thuộc về nhân vật chính, cũng chính là cơ hội của cô ta, vậy mà cô ta lại không gặp được.
Cô ta không nhịn được oán trách hệ thống: “Tại sao ngươi không thể tạo ra những cơ hội như thế này để Lâm Thái Lịch sớm xuất hiện một chút?”
Cho dù cô ta không hối hận chọn vào cơ thể Chu Thiến Thiến, nhưng nhìn thấy Khương Mạt càng ngày càng tốt, trong lòng cô ta cực kỳ không thoải mái.
Hệ thống: “Tôi không có năng lực như thế, hơn nữa tôi phát hiện năng lượng của tôi đang giảm sút. Mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng có một ngày tiêu hao hết.”
Chu Thiến Thiến ngây người: “Có ý gì?”
Hệ thống: “Năng lượng cung cấp cho cô xuyên không là lấy được từ trên cơ thể Khương Mạt, bây giờ cô ấy đang lấy lại năng lượng từng chút một.”
Chu Thiến Thiến vẫn không hiểu: “Rốt cuộc ý của ngươi là gì?”
Hệ Thống: “Cô đi vào cơ thể của Khương Mạt, cướp đi năng lượng của cô ấy, một phần năng lượng này được dùng cho cô xuyên không, phần còn lại để duy trì vận hành hệ thống, hiện tại vận mệnh của Khương Mạt đã bắt bắt đầu chậm rãi từng bước quay trở về quỹ đạo, năng lượng chúng ta lấy được đang bị cô ấy hút ngược trở lại, nếu như không ngăn lại, năng lượng của chúng ta sẽ bị tiêu hao hết….”
Sắc mặt Chu Thiến Thiến bắt đầu trắng bệch: “Sau khi tiêu hao hết thì sao?”
Hệ thống không phải bàn tay vàng sao? Sao vẫn có khiếm khuyết lớn như vậy?!
Hệ thống: “Cô sẽ không thể xuyên không, tôi cũng mất đi năng lượng khống chế linh hồn của cơ thể này, Chu Thiến Thiến thật sẽ tỉnh lại, còn cô……”
“Ta làm sao?” Mặt cô ta càng trắng.
Ngữ điệu bình tĩnh của hệ thống vang lên: “Bị ép ra khỏi cơ thể, có thể hồn phi phách tán, có khả năng sẽ tùy cơ hội mà nhập vào cơ thể người sắp chết.”
Chu Thiến Thiến: “Không!”
Sắc mặt cô ta tái nhợt: “Tại sao trước đây ngươi không nói với ta?”
Hệ thống trầm mặc.
Nó cũng không tính ra được tại sao Khương Mạt có thể đưa mọi thứ trở về quỹ đạo, rõ ràng cô đã hoàn toàn bị cô lập, không còn bất kì cơ hội trở mình nào nữa.
Chu Thiến Thiến: “Ta phải làm thế nào bây giờ?”
Hệ thống: “Rất đơn giản, ngăn chặn cô ấy, chỉ cần cô ấy quay trở lại trạng thái trước đây, năng lượng tự nhiên cũng sẽ quay trở lại.”
Trở lại trạng thái trước đây?
Đúng vậy, sao cô ta lại không nghĩ đến chứ.
Cô ta không thể kéo Khương Mạt đậy, dựa vào cái gì một đứa ngốc thổ dân lại làm được?
Chu Thiến Thiến nhanh trí, nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.
Chu Thiến Thiến chạy ra ngoài, bố Chu đang gọi điện thoại, nhìn thấy con gái thì hơi chau mày.
Cũng không biết tại sao, gần đây ông nhìn con gái luôn cảm thấy giống như thành một người khác, không phải tình cảm với Hạ Tiến có vấn đề gì rồi đấy chứ?
Chu Thiến Thiến: “Bố, con nghe nói tỉ lệ theo dõi của tiết mục càng ngày càng giảm, đúng không?”ực>
là một tiết mục tổng hợp thể loại sinh tồn do nhà họ Chu đầu tư, vốn dĩ được hưởng ứng rất lớn, kết quả từ lúc phát sóng đầu tư thì nhiều mà lợi nhuận thì thấp, kỳ này lại kém hơn kỳ trước.ực>
Khách mời nào tham gia tiết mục cũng bị mắng máu chó đầu đầu.
Bố Chu nghe thấy mấy chữ này lại đau đầu, hận không thể lập tức loại bỏ tiết mục này, hỏi con gái: “Con hỏi cái này làm gì?”
Chu Thiến Thiến: “Bố, con thấy gần đây danh tiếng của Khương Mạt không tệ, độ hot cũng cao, hay là mời cô ta đến một kỳ thử xem sao?”
Bố Chu ngạc nhiên nhìn Chu Thiến Thiến, tỉ mỉ suy nghĩ, hình như là không tệ: “Bố nói với đạo diễn một tiếng, hỏi thử ý kiến của ông ấy.”
Khóe miệng Chu Thiến Thiến cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào.
Đợi quyết định người xong, cô ta cũng nói với đạo diễn một tiếng, tuỳ ý dày vò tuỳ ý hành Khương Mạt, việc nào bẩn, khổ, mệt thì để cô đi làm, nhưng có thể cắt ghép cô ta thành một người tệ hại ham ăn lười làm.
Video gốc ở trong tay, còn không phải muốn cắt thế nào thì cắt thế ấy hay sao?
Hơn nữa Khương Mạt ký hiệp nghị bảo mật, không được tiết lộ ra bên ngoài sự tình trong lúc quay phim.
Đợi đến khi phát sóng video, những người đứng ra vì cô ta hôm nay, tuyệt đối sẽ quay đầu giẫm cô ta một chân.
Mấy người chính nghĩa trên mạng chính là gió chiều nào theo chiều ấy như vậy, Chu Thiến Thiến hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Cô ta đắc ý với sự cơ trí của mình, lúc đi gặp Hạ Tiến còn không nhịn được cong khoé miệng mỉm cười.
Hạ Tiến nhìn thấy biểu tình của cô ta, trong lòng hơi trầm xuống.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối với người đàn bà này là tốt, đối với cậu ta và đội trưởng tuyệt đối là chuyện xấu.
Cậu ta phải nhắc nhở đội trưởng, bảo cô khoảng thời gian này chú ý một chút.
Khương Mạt nhận được lời nhắc nhở của Hạ Tiến, khẽ cười, trả lời: “Tôi biết rồi, yên tâm.”
Cô đặt điện thoại xuống, mở đoạn video đó và giám định tử vong ra, thấp giọng nói: “Đến đi.”
Không cần biết phải làm gì, chỉ có tiếp xúc với người phụ nữ đó mới có thể tìm ra điểm yếu của cô ta và hệ thống.
Cô có thể nghe thấy người phụ nữ xuyên không nói chuyện với hệ thống, nhưng hình như bọn họ không biết điều đó, đây là chỗ dựa lớn nhất của cô.
Thẩm Vân và bố cô đau buồn nhiều năm như vậy, mẹ cô cũng vì cô mà…..qua đời.
Cô phải báo thù cho bọn họ.
“Mạt Mạt à, ra đây.” Bố cô ở bên ngoài đột nhiên gọi cô.
Khương Mạt vội vàng lau nước mắt, tắt điện thoại, hỏi: “Làm gì ạ?”
“Bảo con ra thì con cứ ra, nói nhiều thế làm gì?”
“.......”. Ngôn Tình Tổng Tài
Cô đành phải ra ngoài, dựa người vào cửa, mặt đỏ hồng: “Rốt cuộc là làm gì ạ? Con đang bận đây này.”
Khương Ỷ Lan thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn cô, không phát hiện điều gì bất thường, hỏi: “Con bận cái gì?”
“Hôm nay là ngày tiền thù lao quay phim của con được gửi vào thẻ, con bận kiểm tra số dư trong tài khoản.” Khương Mạt nói hợp tình hợp lý.
Khương Ỷ Lan ‘à' một tiếng, không hề quan tâm, dương dương tự đắc nói: “Con biết
đúng không? Chính là cái trò chơi lần trước hai bố con mình chơi ý. Quản lý viên 001 mời bố con tham gia liên đoàn chuyên nghiệp, ha ha ha. Ngưỡng mộ không, nha đầu thối.”ế>
Ông đang đợi xem gương mặt ngưỡng mộ lẫn đố kỵ của con gái, ai biết Khương Mạt lại lạnh nhạt thờ ơ ‘ồ’ một tiếng: “Trước đây bọn họ cũng mời con, nhưng bị con từ chối rồi.”
Khương Ỷ Lan: “.....Đi đi đi, nha đầu thối, đi qua một bên, đừng ở đây làm người ta chướng mắt.”
Không nhìn thấy bố già đang muốn được khen sao? Không có tí mắt nhìn nào!
Khương Mạt trợn mắt, nghe thấy thông báo nhắc nhở có tin nhắn ở điện thoại, ‘A' lên một tiếng vội vã chạy về phòng, cô thật sự đang chờ thông báo chuyển tiền!
Cầm điện thoại lên xem.
Aaaaaaa, cô đếm một dãy số không, không vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường.
Bây giờ tấm thẻ này có thể cầm ra ngoài rồi.
Cô siêu giàu!
Tình tiết cô tưởng tượng trong đầu vô số lần cuối cùng cũng thể lên sàn diễn được rồi. Aaaaaaaaa, kích động quá đi!
Khương Ỷ Lan ở bên ngoài điên cuồng trợn mắt, ông thông minh như thế, sao lại sinh ra đứa con ngốc nghếch như vậy?