Thẩm Vân há há miệng, sau cùng vẫn là nuốt mấy lời giải thích xuống.
“Bé ngoan, hôn một cái cũng sợ, sau này sao có thể cùng anh làm chuyện đó? Hửm?”
Câu nói anh vừa nói lúc nãy tua đi tua lại sống động trong đầu anh.
Rõ ràng không định làm gì cả, nhưng ghép với câu nói này, đến anh còn không tin.
Thấy Thẩm Vân bị bố mình mắng, Khương Mạt vội nói đỡ cho anh: “Bố, bọn con thật sự chỉ hôn một cái mà thôi, cứ cho… cứ cho là muốn làm cái gì, còn…...còn không phải vẫn chưa kịp làm sao…..”
Khương Ỷ Lan trừng mắt với cô, nhìn Thẩm Vân: “Nghĩ cũng không được nghĩ!”
Lại nhìn thấy Khương Mạt mặc áo hai dây với quần siêu ngắn, càng tức, chắc là bị tiểu tử thối này sờ hết rồi đi.
“Sao lại mặc thành thế này? Đi thay quần áo khác.”
Khương Mạt: “......Vâng.”
Thẩm Vân cuối cùng cũng chen vào được một câu: “Đến đây, anh tìm quần áo cho em thay.”
Khương Ỷ Lan vốn dĩ định tự mình đi tìm, nhưng ông đi nhiều năm như vậy, không quen thuộc đồ đạc để trong nhà, chỉ có thể giận đùng đùng nhìn Thẩm Vân đưa con gái mình vào phòng ngủ.
Hai người đi vào phòng ngủ, Khương Mạt vỗ vỗ ngực thở ra một hơi: “Bố em vẫn doạ người như thế.” Cô nhìn Thẩm Vân, an ủi anh: “Anh đừng sợ, ông ấy chỉ là hung dữ trên miệng mà thôi, thực ra ông ấy rất thích anh.”
Thẩm Vân khẽ cười, mở tủ quần áo ra, trong tủ vậy mà treo một nửa là quần áo con gái.
Woa, cô còn tưởng bản thân phải mặc quần áo của Thẩm Vân cơ.
Anh quét mắt nhìn cô một lượt, thấy biểu tình trên mặt cô vừa kinh ngạc vui mừng vừa thất vọng, xoa xoa đầu cô: “Em tìm một bộ mình thích mặc đi, không có nội y, anh không biết kích cỡ…....”
Dừng lại một chút, anh ghé sát tai cô nói nhỏ: “Nhưng ngày mai có thể bù vào rồi.”
“Lại xoa đầu em…..” Cô vốn còn đang càu nhàu, lườm anh một cái, mắng: “Lưu manh.”
Sau đó cố ý nói to: “Anh mau ra ngoài đi, đừng có nhìn trộm em thay quần áo.”
Khương Ỷ Lan ở bên ngoài lập tức hét lên: “Thẩm Vân! Ra ngoài!”
Thẩm Vân: “......”
“Đồ xấu xa!”
Anh véo véo má cô, sau đó quay người đi ra, còn nhẹ nhàng giúp cô đóng cửa.
Nghe thấy giọng bố mình đang giáo huấn Thẩm Vân ở bên ngoài, Khương Mạt đắc ý hừ một tiếng, tìm một chiếc áo phông dáng dài và một chiếc quần bò, cởi váy ra, lúc này cô mới phát hiện miếng dán ngực không biết thiếu một cái từ lúc nào.
Mặt cô đỏ lên, nhất định là vừa rồi Thẩm Vân vừa động miệng vừa động tay, không cẩn thận làm rơi mất.
Xấu xa, thảo nào dám nói ngày mai có thể bù thêm nội y vào.
Ngại ngùng thay sang bộ quần áo vừa chọn, lúc cúi người thay giày cô nhìn thấy ngăn kéo nhỏ ẩn giấu dưới tủ quần áo.
Cô chột dạ nhìn ra ngoài cửa, vẫn khóa, ừm.. … cô với Thẩm Vân cũng đã kết hôn rồi, mở ra xem chắc là không vấn đề gì?
Cô đỏ mặt, cẩn thận từng tí như ăn trộm kéo tay kéo ra… …
Nặng thật!
Sợ bị phát hiện, cô chỉ kéo ra một khe hở, ghé mắt vào nhìn, bên trong lấp lánh ánh bạc, vậy mà lại là đầy một ngăn kéo tiền xu.
Cộc cộc cộc, có người gõ cửa.
Thẩm Vân: “Mạt Mạt, em thay đồ xong chưa?”
Cô hồi thần, vội trả lời anh một tiếng, thuận tay với lấy cái túi nhét lễ phục vào.
Ngày mai để Nghê Bạt chỉnh lý lại một chút rồi trả cho bên thương hiệu.
Cô bước ra ngoài, thuận miệng hỏi một câu: “Bố, mẹ con đâu? Sao bà ấy vẫn chưa về?”
Câu này vừa hỏi ra, không khí trong phòng đột nhiên trở lên yên tĩnh.
Nụ cười trên mặt Khương Ỷ Lam nhạt dần, nhìn Thẩm Vân: “Con không nói cho con bé biết sao?”
Thẩm Vân cụp mắt: “Vẫn chưa kịp nói ạ.”
Khương Mạt hết nhìn người này lại nhìn người kia, trong lòng nổi lên sự bất an: “Thẩm Vân nói hai người cùng nhau đi du lịch nước ngoài……”
Khương Ỷ Lan bị con gái nhìn đến miệng lưỡi khô đắng, nhàn nhạt nói: “... … Cũng không sai, bố đem tro cốt của mẹ con đi nước ngoài du lịch, lúc còn sống bà ấy chưa từng được ra nước ngoài, bây giờ cùng bố đi nhìn thế sự.. …”
“Gì chứ?”
Khương Mạt có chút hoảng, không biết là khóc hay cười: “Rõ ràng Thẩm Vân nói hai người ra nước ngoài du lịch rồi……”
Khương Ỷ Lan: “Mẹ con đã đi từ mười năm trước rồi, bà ấy bị thương trong trận động đất, không cứu được…….đi rất thanh thản.”
Thẩm Vân không dám nhìn cô, Khương Ỷ Lan nói có quá nhẹ nhàng rồi, trên thực tế lần động đất đó Khương Mạt chỉ bị hôn mê, là mẹ Khương bảo vệ cô dưới thân mình nên cô mới không bị thương, nhưng mẹ Khương lại bị thương không nhẹ, được đưa vào bệnh viện.
Khương Ỷ Lan bận chăm sóc vợ, không phát hiện con gái đã bị đổi hồn, anh mặc dù có nghi ngờ nhưng không có bằng chứng.
Có một lần Khương Ỷ Lan ra ngoài đóng tiền viện phí, để Khương Mạt đã bị đổi hồn đi chăm sóc mẹ, kết quả quay lại phát hiện vợ mình đã qua đời rồi.
Sau khi điều tra camera mới phát hiện, đúng lúc mẹ Khương tỉnh lại, không biết đã nói gì với người phụ nữ kia, đột nhiên trở lên kích động dị thường, ngã từ trên giường xuống đất, đầu kim và ống thở trên người đều rơi ra.
Người phụ nữ kia cả mặt khiếp sợ chạy ra ngoài, chạy đến cửa còn quay đầu lại nhìn một cái, thấy mẹ Khương giơ tay ra cầu cứu, cuối cùng vẫy xoay đầu chạy đi.
Đợi đến lúc các bác sĩ phát hiện thì người cũng đã đi rồi.
Sau đó người phụ nữ đó giải thích là mẹ Khương bị điên, cô ta chạy ra là vì muốn tìm bác sĩ.
Sau này anh và Khương Ỷ Lan phân tích tình hình lúc đó, có lẽ sau khi mẹ Khương tỉnh lại phát hiện con gái không bình thường, người phụ nữ đó không ngờ bị bị Khương nhìn ra chân tướng, vì sợ hãi mới chạy ra ngoài.
Còn về tại sao không kịp thời thông báo đến y bác sĩ, đoán chừng cô ta ôm suy nghĩ mẹ Khương chết rồi thì không ai biết cô ta là hàng nhái.
Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với cô ta, cô ta là loại người sẽ làm như vậy.
Sau khi xác định cơ thể Khương Mạt đã đổi hồn, bọn họ không dám rút dây động rừng.
Khương Ỷ Lan mang theo tro cốt của vợ rời khỏi nhà, phiêu du khắp nơi, bề ngoài thì nói là do thương tâm quá độ, thực tế là muốn tìm phương pháp trục hồn ra khỏi cơ thể, bởi vì đều đi đến những nơi thâm sơn cùng cốc, mang theo điện thoại cũng không có tác dụng gì, sau này dứt khoát không đem theo nữa, một hai năm mới về một lần, vẫn luôn không có thu hoạch gì.
Còn anh thì chọn ở lại bên cạnh “Khương Mạt", quan sát cô ta, canh chừng cô ta… …
Cái túi đựng lễ phục trong tay Khương Mạt rơi xuống đất, cô lắc đầu: “Mọi người đang nói cái gì vậy? Rõ ràng Thẩm Vân nói hai người đi du lịch nước ngoài…….”
“Khương Mạt, con đừng khóc, bố đã không còn đau lòng nữa rồi, nha?”
Cô mới không có khóc!
Cô khóc cái gì chứ?
“Con không tin, rõ ràng Thẩm Vân nói…….”
“Mạt Mạt, mẹ con đã đi rồi, vẫn còn bố ở đây, bố đã về rồi, sau này bố sẽ không đi đâu nữa chỉ ở cạnh con, được không?”
Đáng tiếc không cần biết Khương Ỷ Lan nói thế nào, Khương Mạt cũng chỉ nói một câu duy nhất: “Thẩm Vân nói bố mẹ đi du lịch nước ngoài.”
Khương Ỷ Lan vừa vội vừa giận vừa đau lòng, đã mấy mươi tuổi đầu rồi, khóe mắt cũng đỏ lên, dậm chân nói: “Thẩm Vân, cháu đến nói với con bé.”
Anh cũng không nhẫn tâm nói lần nữa.
Khương Mạt vội vàng nhìn anh, muốn khóc nhưng lại cố nhịn xuống: “Thẩm Vân, anh nói là bọn họ đi du lịch nước ngoài.”
Giọng cô đáng thương tội nghiệp, dường như đang cầu xin.
Thẩm Vân bước đến, lấy ống tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, đáp nhẹ một tiếng: “Ừm, mẹ em đi du lịch nước ngoài rồi, vẫn chưa về.”
Cô hết khóc lại cười: “Đúng vậy, mẹ em chưa từng ra nước ngoài, để bà ấy chơi thêm vài hôm nữa, đừng giục bà ấy, chơi đủ rồi bà ấy sẽ trở về, bà ấy….bà ấy không nỡ xa em…….”
“Ừm, bà ấy không nỡ xa em.” Thẩm Vân tiếp tục giúp cô lau nước mắt.
Khương Ỷ Lan quay lưng lại với hai người, đứng một bên ngẩng đầu lên trời, mười năm rồi, nỗi đau cũng nên nhạt rồi, chỉ là… …
Còn hận.
Vốn dĩ một nhà yên ấm, vợ ông chỉ là bị thương, nếu không có người phụ nữ kia gây hoạ, điều trị khỏi vẫn sẽ vui vẻ như cũ.
Ông nhìn con rể một cái, lặng lẽ đi vào phòng ngủ của mình.
Thỉnh thoảng ông sẽ quay về một lần, Thẩm Vân vẫn luôn để lại phòng cho ông.
Lấy ra bức ảnh trong vali, ông nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường, cười nói: “Bà đã nghe thấy chưa? Mạt Mạt của chúng ta cuối cùng…...cuối cùng cũng trở lại rồi…..”
Gồng mình nói xong, ông cúi đầu che mặt lại, người đàn ông bốn năm mươi tuổi khóc như một đứa trẻ.
“.....Mẹ em siêu thích anh, Thẩm Vân anh còn nhớ không? Có một lần anh cãi nhau với cô chú của anh, anh bỏ nhà đi, không có chỗ ở cũng không có chỗ ăn, em lấy trộm há cảo trong nhà đem cho anh ăn.”
Trong lòng Khương Mạt vô cùng hoảng sợ, kéo anh ngồi lên sô pha ríu rít nói không ngừng.
Thẩm Vân gật đầu: “Nhớ, rất ngon. Sau đó em bị phát hiện đúng không?”
Lúc đó ông nội cảm thấy bố anh chết là do anh và mẹ anh, vì vậy rất ghét anh, chú thím chế nhạo anh không xứng đáng ăn cơm nhà họ Thẩm, anh tức giận liền bỏ nhà đi, lại phát hiện một đứa trẻ mười lăm tuổi vô dụng đến thế.
“Chắc chắn rồi, quay về mẹ em đã đợi sẵn ở trong bếp, còn hỏi em anh ăn có đủ không, lúc đấy em mới biết thì ra cái gì bà ấy cũng biết, em nói mà, bình thường nhà em ăn cơm rất ít khi thừa lại, hôm đó sao lại làm nhiều như vậy, thì ra là cố ý để em mang cho anh ăn.”
Cổ họng Thẩm Vân cũng có chút nghẹn: “Mẹ đối xử với anh rất tốt.”
Tính cách của mẹ Khương hoàn toàn không giống với con gái, nói chuyện nhẹ nhàng mềm mỏng, là một người phụ nữ dịu dàng như nước. Trước đây hai bố con Khương Mạt rất hay cãi nhau, nhưng mỗi lần mẹ Khương lên tiếng, hai bố con liền hậm hực ngậm miệng lại.
Trước đây mỗi lần bà nhìn thấy anh đều cười nói: “Tiểu Vân rảnh rỗi thì đến nhà cô chơi, Mạt Mạt nhà cô thích cháu lắm đấy.”
Đáng tiếc anh từng chưa đồng ý lần nào.
“Hi" Cô cười ra tiếng: “Đó là bởi vì mẹ em biết em thích anh. …..À, đúng rồi, còn có lần em vứt một hộp gián vào nhà anh dọa cô chú anh một trận, anh nhớ không?”
“Nhớ.”
Lúc đó bởi vì anh muốn ở trong ký túc xá trường bị cả nhà phản đối, đột nhiên có một hộp gián bay từ trên trời xuống, bò ra khắp nơi, trong nhà loạn cào cào, bà thím suýt chút nữa bị dọa ngất xỉu.
Anh ngẩng đầu thì nhìn thấy cô bò bên ngoài cửa sổ cười với anh.
Lúc đó anh liền nghĩ, sao cô có thể xấu tính như vậy, lại sao có thể đáng yêu như vậy?
“Gián là em mua ở trên mạng, em lại không có thẻ ngân hàng, cũng không có Alipay, em dùng trộm thẻ của mẹ em, sau này em mới biết bà ấy cố ý nói mật mã cho em, bố em biết em vứt gián vào nhà anh còn muốn đánh em, cũng là bà ấy ngăn lại….”
Miệng Khương Mạt nói không ngớt, từ chuyện năm ba tuổi đánh nhau với bạn trong trường mẫu giáo phải mời phụ huynh, đến chuyện năm mười tám tuổi trèo tường chơi game bị mời phụ huynh… …
Mở miệng khép miệng một câu ‘mẹ em', bla bla nói đến tận ba bốn giờ sáng.
Mấy chuyện đó nói đi nói lại đều nói hết rồi, cuối cùng cô cũng chịu dừng lại.
Thẩm Vân đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô thuận theo dựa lên vai anh.
Bờ vai anh chậm rãi ướt đẫm một vùng.
Hồi lâu sau, cô mang theo giọng nức nở gào lên một tiếng: “Thẩm Vân… …”
Yết hầu anh nghẹn lại, ‘ừm' một tiếng bằng giọng mũi.
“.....Sau này em chính là đứa trẻ không có mẹ rồi…”
Anh hít sâu một hơi, đè xuống lệ nóng nơi khóe mắt, thấp giọng nói: “Khương Mạt Mạt, em xem em bị người ta xuyên qua, bây giờ lại tỉnh lại, có nghĩa là trên thế giới này có linh hồn, đúng không?”
Cô gật gật đầu trong lòng anh.
“Vậy có nghĩa là mẹ cũng có linh hồn, nói không chừng bây giờ bà ấy đang ở bên cạnh nhìn chúng ta, vì thế……”
Anh nâng mặt cô lên, giúp cô lau khô nước mắt: “Không được khóc nữa, em vĩnh viễn là đứa trẻ có mẹ.”
Khương Mạt nằm trong lòng anh khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, Thẩm Vân ôm người về giường của mình, nhẹ nhàng giúp cô lau khô nước mắt, sau đó đóng cửa đi ra ngoài, cầm theo điện thoại của cô đi, đúng lúc gặp Khương Ỷ Lan cũng đi ra từ trong phòng ngủ chính.
Đôi mắt của Khương Ỷ Lan cũng có chút đỏ, hỏi: “Ngủ rồi?”
Thẩm Vân bước đến: “Vâng.”
Khương Ỷ Lan gật đầu, lẩm bẩm một câu: “Ngủ rồi là tốt", lại quay người trở về phòng.
Thẩm Vân ngủ tạm ở thư phòng một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, nhớ đến trong nhà không còn đồ ăn, lại chạy ra siêu thị gần đó mua ít thực phẩm về, trong nhà có thêm hai miệng ăn, phải mua nhiều hơn một chút.
Lúc anh xách túi to túi nhỏ về đến nhà, phát hiện hai cha con Khương Mạt Và Khương Ỷ Lan đều đã dậy rồi, mỗi người ôm một cái điện thoại lập đội chơi game.
Tình cảnh bi thảm tối qua xa xôi như chuyện thế kỉ trước vậy.
Thẩm Vân thầm thở ra một hơi, không cần biết là bằng cách gì, phát tiết ra hết thì đều tốt.
Lúc Thẩm Vân đi ra thì Khương Mạt đã tỉnh rồi, nằm trên giường rơi nước mắt, đang khóc thì nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Ỷ Lan đứng cạnh giường nói: “Dậy đi, chơi với bố một trận.”
Cô lặng lẽ lau nước mắt, giả vờ như mới ngủ dậy kinh ngạc ngẩng đầu.
Khương Ỷ Lan trừng mắt: “Nhìn cái gì? Thiên phú chơi game của con đều là được di truyền từ bố con đấy.”
Khương Mạt mặt cũng không rửa, không nói câu nào, bò dậy liền vào trận.
Bọn họ chơi trước, sau khi ngừng phục vụ để nâng cấp lần trước, mở thêm công năng giết đồng đội trong vô vàn tiếng mắng chửi của người chơi.ịch>ịch>
Đây là lần đầu tiên Khương Mạt đăng nhập sau khi công năng mới được đưa vào.
Cô chặn tất cả tin nhắn của người khác, cứ lên là đánh.
Vương Tước vừa online, những người phát hiện lũ lượt kéo đến vây xem, vừa thấy đại thần lần này không những không livestream, còn không mang theo “cô vợ nhỏ", lại mang theo một id “Hiếm Khi Hồ Đồ" phong cách cực kỳ già nua, làm tất cả mọi người đều mụ mị không gì.
Mấy người Hạ Tiến cũng nhìn thấy, gửi tin nhắn bị từ chối nhận, đành phải đi hỏi Thẩm Vân.
Thẩm Vân trả lời tất cả một câu: “Tâm trạng cô ấy không tốt, tìm người trút giận.”
Lập tức không một ai lại gần Khương Mạt nữa.
Mấy ngày tiếp theo là sự cuồng hỉ của giới chơi game.
Hai người này trực tiếp tổ đội đánh bảng hạng, từ vị trí thấp nhất, dùng ba ngày liên tục đánh lên top 10 toàn hệ thống.
Quả thật là kì tích từ khi mở phục vụ đến bây giờ, mọi người cũng không chơi game của mình nữa, toàn bộ kéo đến vây xem, không ít người xem trực tiếp quay lại màn hình livestream, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, đạn mạc đều bị các kiểu kinh ngạc spam.ịch>
Sau khi vào top 10, mọi người tưởng họ tiếp tục khiêu chiến, không ngờ hai người trực tiếp offline.
Ngay sau đó, chuyện này lại lặp lại trong
.ế>