Ngay khi vừa lên bờ, Trình Dương cũng không nói gì về chuyện đi tìm Âu Dương Phong, dọc đường Trình Dương cũng theo Thần điêu truyện mà kể cho Quách tĩnh cuộc sống trước khi gặp hắn của Dương Quá, mà Quách Tĩnh biết được Trình Dương khi còn bé liền là tang mẫu, sau lại tứ cố vô thân suốt ngày chỉ có thể trộm chút này nọ mà sinh sống qua ngày.
Ngay lúc đó lại gặp Âu Dương Phong thập phần che chở, lại đối đãi không gì tốt hơn vì vậy đối Âu Dương Phong ỷ lại, đại khái cũng là nói từ nhỏ khuyết thiếu ấm áp, Âu Dương Phong trùng hợp xuất hiện tại bên người Dương Quá, chiếu cố Dương Quá, thế cho nên làm cho Dương Quá một thời tâm trí mê loạn, chỉ cần hắn dạy bảo chỉ cho Dương Quá con đường đúng, nhất định làm cho Dương Quá hiểu trong đó đạo lý. Mà quên đi Âu Dương Phong trở về nẻo chính đường ngay.
Kỳ thực Quách Tĩnh suy đoán nguyên nhân cũng đúng vài phần không sai, nhưng mà chuyện đối với Âu Dương Phong có hảo cảm cũng không phải do Trình Dương từ nhỏ khuyết thiếu ấm áp. Mà là nàng xuyên qua đến đây, ở chỗ này người thứ nhất gặp phải đó là Âu Dương Phong lại cứu nàng một mạng chi ân, mà cùng Âu Dương Phong nhận thức, hắn đối với nàng như từ phụ, mọi cách che chở, chẳng bao giờ gặp qua Âu Dương Phong thủ đoạn độc ác một mặt,
Hơn nữa nàng vô ý hại chết Dương Quá, đối với Âu Dương Phong tin cậy tự nhiên là nhiều hơn đối với Quách Tĩnh Hoàng Dung. Dương Quá chết đối với Âu Dương Phong chẳng gì để ý nhưng Quách Tĩnh Hoàng Dung thì nàng không biết mạng mình còn giữ được không.
" Quá nhi, Quách bá bá biết ngươi nhất định chưa thấy qua nơi đây náo nhiệt phố xá, hôm nay trước tiên nghỉ ngơi một phen, ngày mai Quách bá bá mang ngươi đi dạo một chút đây phố xá."
Thuyền ngừng tại vùng Giang Chiết, ở đây không bị người Mông Cổ xâm chiếm, còn có thể giữ vẻ phồn hoa náo nhiệt, Quách Tĩnh đang cố tìm cách bồi thường quãng thời gian thơ ấu cho Dương Quá, cũng như phần nào xóa đi day dứt trong lòng hắn cùng nghĩa đệ của mình.
Lời này rất phù hợp tâm lý Trình Dương, trên người nàng đương nhiên cũng có mang theo tiền, nhưng đương nhiên nàng hiểu chỗ này không lưu thông nhân dân tệ, điều đó cũng có nghĩa là nàng không có một xu dính túi, mà mong muốn duy nhất của nàng chính là có thể ở nơi này gặp được Âu Dương Phong, vừa mới gặp gỡ, liền đem nàng mang đi, Quách Tĩnh mang theo nàng đi chợ, tự nhiên cũng chẳng có gì chuyên tình gì nhưng bất quá mà nói thì: "Tốt."
Quách Tĩnh thấy nàng vui vẻ, cho là hài tử tâm tính, chưa từng suy nghĩ nhiều.
Trời bắt đầu tối dần, Trình Dương nằm ở trên giường, mắt mở thật to nhìn chằm chằm về phía cửa sổ còn chưa khép lại, như thế vừa nhìn lại đã nhìn một đêm.
Ngày thứ hai, Quách Tĩnh liền mang theo Trình Dương đi phố xá, một đêm chưa ngủ, tựa hồ đối với Trình Dương cũng không có ảnh hưởng gì hết, phố xá liền có một ít gian hàng nhỏ bán hàng rong, người bán hàng thì cứ hét to giới thiệu, Trình Dương bất giác nở nụ cười, thật là cùng phim cổ trang có ít nhiều giống nhau.
Nàng tại mỗi một quầy bán hàng rong ở đây dừng một hồi, nhìn cái này nhìn cái kia, lại tiếp tục tại một tiểu quầy bán hàng rong khác dừng một hồi, sờ sờ cái kia, đối một ít tinh xảo tiểu vật phẩm trang sức yêu thích không buông tay.
Quách Tĩnh cũng không có để ý nhiều, Trình Dương thích gì đó hầu như đều là tiểu cô nương thích gì đó, cũng chỉ là đương Trình Dương là tiểu hài tử, không hiểu mấy thứ này, nên hắn cũng không để tâm nhất nhất chiều ý Trình Dương.
Đặt ở Trình Dương trong tay, này là hơn nữa ngày đi dạo mà mua, Trình Dương tay phải đang cầm không ít thứ, tay trái cầm mứt quả, trong miệng tắc trứ hai người mứt quả, cười cười thập phần hài lòng.
Quách Tĩnh một mực đi theo nàng một bên, cùng Dương Quá ở chung gần nửa tháng, cũng chẳng bao giờ thấy hắn như vậy cười, không phải giật nhẹ khóe miệng có lệ cười cười, đó là mang theo cự ly mỉm cười, làm cho thâm tâm thật không hiểu, chỉ là một hài tử, mang theo tâm trạng phòng bị mọi người nặng như vậy, thật không biết mấy năm nay hắn sống khổ cực như thế nào cơ chứ?
Chờ Trình Dương chơi đùa thỏa mãn, Quách Tĩnh tại trại ngựa mua hai con ngựa tốt, dùng làm phương tiện di chuyển.
Kế tiếp nhật trình, đó là rất khắc nghiệt, ngày đi đêm nghỉ, một đường bắc thượng, Trình Dương chẳng bao giờ đường đường chính chính cưỡi qua ngựa, cũng may tại đảo đào hoa nữa tháng nhàn lai vô sự liền nhớ kỹ Âu Dương Phong sở thụ khẩu quyết, có một ít nội công nên lúc này kỵ khởi mã cũng cũng không trắc trở, con ngựa bôn tẩu xóc nảy cũng không có khó chịu lắm. Làm nàng trong lòng thầm cảm ơn Âu Dương Phong không thôi.
Chỉ dùng một ngày một đêm, hai người liền qua Hoàng Hà tới Thiểm Tây cảnh nội, mà Hoàng Hà dĩ bắc tất cả đã là địa bàn của người Mông Cổ, Quách Tĩnh cũng hoá trang dịch dung để miễn đi một ít phiền phức không cần thiết, hai người giả trang thành nông dân từ ngoại thành vào thành buôn bán này nọ, con ngựa cũng đổi thành con lừa, chỉ là con lừa không thể nào giống như ngựa đi nhanh được, làm cho Trình Dương cảm thấy không được tự nhiên hơn nữa ngày.
Vừa một ngày đường hành trình, tới rồi Phiền Xuyên, ở đây đã là địa phận thuộc núi Chung Nam, phong cảnh nắng ấm tú lệ, làm cho Trình Dương khóe miệng bất giác vung lên, mỉm cười.
Hai người tiếp tục hành trình không bao lâu thì tới dưới chân núi Chung Nam, Quách Tĩnh cũng không cho Trình Dương nghỉ ngơi một chút, trực tiếp lên núi, qua buổi trưa thì tới giữa sườn núi, nhìn thấy một tòa tiểu chùa miểu, Quách Tĩnh nhìn Trình Dương trên mặt thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt cũng vì nóng mà đỏ bừng, tâm trạng không đành lòng nhân tiện nói:
" Quá nhi, chúng ta đi chùa miểu lý nghỉ tạm một trận lại đi, chờ một lát rồi lên núi cũng không muộn."
Trình Dương nghe vậy như bắt phải vàng, nàng là có chút nội công trụ cột nhưng vẫn chỉ là mới tập tành đây thôi, thêm nữa đường xa mệt nhọc, nếu không được nghỉ ngơi nàng tin chắc chẳng bao lâu nàng cũng xỉu mà thôi. Lời nói của Quách Tĩnh làm nàng mừng còn không kịp nói gì tới từ chối cơ chứ.
Hai người đem con lừa cột ở bên cạnh cành cây, vào chùa miểu tìm kiếm chút đồ ăn cùng không gian nghỉ ngơi, nhưng hai người đâu ngờ rằng hòa thượng ở bên trong chùa miểu nhìn thấy Trình Dương cùng Quách Tĩnh y phục quần áo cũ nát nên có tâm chán ghét.
Này bộ dáng cũng không chút che dấu, biểu cảm khinh thường biểu hiện rõ trên mặt, hắn bưng lên hai chén cháo cùng hai cái bánh bao, cũng không nói không rằng, không quan tâm hai người có phản ứng như thế nào mà quay đi.
Trình Dương uống một chén cháo, ăn thêm hai cái bánh bao, xong xuôi Trình Dương đưa tay vuốt vuốt bụng:
" Quách bá bá, ta ăn ngon ăn no rồi." Này trong thanh âm còn có chút nũng nịu mang theo nét trẻ con làm nũng cùng trưởng bối.
Quách Tĩnh trong thâm tâm là vui mừng không thôi, đã nhiều ngày chạy đi cũng thật sự làm khó hài tử, hiện tại cũng tới núi Chung Nam, cũng không nóng lòng lên núi làm gì, vậy nên hắn từ từ nói:
" Đã vậy chúng ta tại đây nghỉ ngơi một lát, chờ cho trời bớt gay gắt một chút, chúng ta chậm rãi lên núi"
Trình Dương lòng tràn đầy vui mừng mà gật đầu.
Thẳng đến mặt trời muốn lặn về phía sau núi, không gian không còn cái thứ ánh sáng chói chang mà mang những tia nắng cuối ngày, không gay gắt mà rất dỗi dịu êm. Quách Tĩnh lay lay người Trình Dương trong khi nàng đang nằm trên bàn đá ngủ một chút:
" Quá nhi."
Hài tử này, có thể như vậy ngủ, nhất định là mệt muốn chết rồi, mà Quách Tĩnh tự nhiên đâu hiểu được, là một cái xuyên không trước kia đi học Trình Dương đều có thể như vậy, nói rằng học sinh đến trường ngủ trên bàn cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Trình Dương mở ra ánh mắt, có chút mờ mịt, đúng là một bộ dạng nữ nhi, nhu nhu hai mắt lại duỗi thân duỗi người: " Quách bá bá."
Trình Dương kia bộ dạng nữ nhi, đã nhiều ngày Quách Tĩnh mắt thấy không ít, may là Trình Dương còn có chút động tác, tại cổ nhân trong mắt nhìn lại bất quá là rụt rè cũng che giấu của nàng nữ nhi thân phận không ít, làm cho Quách Tĩnh cho rằng từ nhỏ theo Mục Niệm Từ, tiếp xúc với những người khác cơ hội cũng ít, mưa dầm thấm đất làm cho nàng giống tập quán của mẫu thân:
" Quá nhi, ngươi ở núi Chung Nam phải hảo hảo học võ, ở đây chính là võ học chính tông."
Trình Dương gật đầu lấy lệ, luyện võ mệt chết đi. Nàng chẳng ham cái gì võ công chính tông, nàng giờ chỉ muốn nhanh chóng tìm Âu Dương Phong mà thôi, tuy hắn cổ quái nhưng không bắt nàng làm cái gì nàng không thích, nhất mực sủng nịch yêu thương nàng.
Đợi hai người tới cung Trùng Dương, đã đêm khuya, một vị giữ cửa đạo sĩ râu như cá trê, lưng một thanh kiếm đi ra đón chào.
" Vị này đạo huynh, tại hạ Quách Tĩnh, đến đây bái kiến Trường Xuân chân nhân." Quách Tĩnh tiến lên một nói.
Đạo sĩ quan sát Quách Tĩnh một lúc rồi tự nhiên quan sát Trình Dương, tựa hồ có chút không tin, âm dương quái khí lưu lại một câu: "Chờ."
Chỉ chốc lát, cái kia giữ cửa đạo sĩ râu cá trê cùng một gã lão đạo đến đây, lão đạo nhìn thấy người kia thực sự là Quách Tĩnh liền cười vang nói:
" Tĩnh nhi, đã lâu không gặp. "
" Đệ tử Quách Tĩnh gặp qua đạo trưởng." đem Trình Dương cúi người nói:
" Khâu đạo trưởng, vị này đó là nhi tử của nghĩa đệ Dương Khang, lại mồ côi mẹ từ nhỏ. "
Khâu Xứ Cơ vuốt vuốt của hắn sơn dương râu mép, tinh tế quan sát Trình Dương, tự nhiên gật đầu nói:
" Còn tuổi nhỏ liền liền tuấn tú lịch sự."
Nói xong cũng thở dài, đại khái là muốn nổi lên khi xưa hắn đối với Dương Khang một mảnh sư đồ, nếu không phải Dương Khang ham vinh hoa phú quý nhận giặc làm phụ thân thì đâu có kết cục thảm khốc, đứa trẻ này cũng không trở thành cô nhi.
" Khâu đạo trưởng, tại hạ muốn mời Khâu đạo trưởng truyền thụ công phu đã cho Quá nhi."
Khâu Xứ Cơ mỉm cười:
" Tĩnh nhi, công phu của ngươi hơn xa ta, tại sao không chính mình dạy hắn..."
Quách Tĩnh mặt lộ vẻ khó khăn, đem tất cả sự tình kể rõ đầu đuôi một lần, làm Khâu Xứ Cơ ai thán liên tục, đáp ứng Quách Tĩnh yêu cầu:
" Chí Kính, Dương Quá ngày sau liền theo ngươi tập võ."
Sau đó tự nhiên đối với Trình Dương nói:
" Dương Quá, sau này ngươi liền tôn hắn làm sư phụ đi."
Trình Dương con mắt trừng to, Dương Quá bái Triệu Chí Kính làm thầy, chịu không ít khổ, hiện tại nàng thay thế Dương Quá, sẽ không cũng là thay thế Dương Quá chịu này khổ sở chứ????
Bất quá cũng không đúng, lần này đến núi Chung Nam cũng không cùng Triệu Chí Kính kết thù kết oán, như vậy Triệu Chí Kính cũng không cần làm gì để trả thù nàng, còn là muốn đổi một sư phụ:
" Có thể hay không đổi một người khác."
Trình Dương nói làm cho Triệu Chí Kính nét mặt sầm xuống, nghĩ là Trình Dương ngại hắn công phu không tốt:
" Dương Quá ngươi..."
Quách Tĩnh đứng ra giải vây nói: "Quá nhi, còn không mau bái kiến sư phụ."
Trình Dương ngẫm lại, Triệu Chí Kính có tốt đối nàng hay không cũng không quan trọng gì, nàng cũng không định ở chỗ này lâu lắm.
Núi Chung Nam chẳng có gì lưu luyến cả, nếu Triệu Chí Kính không để ý tới nàng càng tốt, nàng có thể đi tìm Âu Dương Phong, nhưng trời đất bao la, nàng biết đi đâu tìm hắn bây giờ.
Còn ngược lại, nếu Triệu Chí Kính ngược đãi nàng, như vậy nàng tìm cách trốn đi là xong, biết đâu còn gặp được Tiểu Long nữ thì sao. Đúng ha! Tiểu Long nữ thật không sai, nàng ở gần đây thôi:
" Dương Quá bái kiến sư phụ."
Bởi vì đêm đã khuya nên tối hôm đó Quách Tĩnh ngủ lại Chung Nam sơn, dù sao Toàn Chân giáo cũng không có tiếp khách quá lâu một phần vì nhớ thương Hoàng Dung và Quách Phù nên sáng sớm hôm sau Quách Tĩnh cũng lên đường trở về đảo đào hoa.
Trình Dương ngực quấn quýt, không muốn ở lại núi Chung Nam cũng không tưởng quay về đào hoa đảo, nàng đưa tiễn Quách Tĩnh xuống dưới chân núi, vừa đi nàng lại vừa mím môi không biết đang suy nghĩ hay định nói gì với Quách Tĩnh.
" Quá nhi, chờ một khoảng thời gian, đại sư phụ hết giận, Quách bá bá trở lại đưa ngươi quay về đảo đào hoa."
Quách Tĩnh nhìn thấy biểu hiện của Trình Dương trong lòng lại suy nghĩ có thể là Trình Dương không muốn ở núi Chung Nam, mà muốn theo Quách Tĩnh về đảo đào hoa, nhưng hiện tại Kha Trấn Ác đang nổi trận lôi đình, dù sao mệnh lệnh của sư phụ hắn cũng không thể nào làm khác hơn, chỉ có thể đợi một khoảng thời gian. Chờ cho Kha Trấn Ác bớt giận Quách Tĩnh mới có thể đón Dương Quá về cùng hắn.
"Vâng."
"Đưa tới đây được rồi, ngươi trở về đi."
Trình Dương dừng lại không bước theo nữa, đưa tay vẩy vẩy theo hướng Quách Tĩnh đi:
" Quách bá bá đi thong thả."
Sau khi đưa tiễn Quách Tĩnh xuống núi Trình Dương cũng không lập tức quay lại cung Trùng Dương, mà nàng đi dạo vòng quanh trên núi Chung Nam. Quanh đi quẩn lại một lát nàng lại đi tới phía sau núi, trên vách đá khắc đầy chữ, nàng vươn tay như muốn đọc nhưng rồi ngẫm lại chính bản thân nàng đến một chữ bẻ đôi cũng không biết thì làm sao có thể đọc được này chữ khắc trên vách đá kia chứ.
Vậy nên cũng buông tay từ bỏ ý định đọc này nọ chữ viết. Kế tiếp nàng cũng không dây dưa đứng đó mà tiếp tục đi dạo vòng quanh, trong miệng lẩm nhẩm gì đó như đang muốn nhớ kĩ chuyện gì.
Bỗng nàng bắt gặp một khối bia đá nằm bên trái đường đi, bên trên còn khắc một ít chữ mà Trình Dương chẳng biết là nó viết gì, vậy nên nàng cũng chẳng bận tâm mà xem kĩ bởi vì dù có xem kĩ tới đâu thì nàng cũng chẳng hiểu nó viết gì cả....