Nói đến cũng là kỳ quái, sáng sớm hôm sau Quách Tĩnh và Hoàng Dung một lời cũng không nhắc tới bất luận việc gì liên quan tới Âu Dương Phong. Họ chỉ đem nàng và Quách Phù, vị công công mắt mù và hai người thiếu niên khác cùng nhau lên đường.
Bọn họ thuê một cái thuyền lớn chuẩn bị quay về đào hoa đảo, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Quách Tĩnh Hoàng Dung liền lui ra ngoài phòng khách, mang theo đoàn người rời đi nhà trọ, Trình Dương có chút không muốn, ba bước lại quay đầu lại, nhìn khắp chung quanh như đang tìm kiếm Âu Dương Phong.
Trình Dương do dự động tác tự nhiên là rơi vào trong mắt Quách Tĩnh và Hoàng Dung, Quách Tĩnh không thể nào hiểu được đạo lý trong đó, thế nhưng Hoàng Dung hiểu được, nàng không thể nói với Quách Tĩnh là Trình Dương theo Âu Dương Phong bởi vì đều là hạng người gian ác, bản chất trong cả hai người làm họ gần nhau, như một điều tự nhiên mà sở dĩ Trình Dương theo bọn họ quay về đảo đào hoa chỉ vì nàng không còn có con đường nào khác để đi mà thôi.
Có thể nói việc tìm thấy Dương Quá cũng như dạy bảo hắn thành người là điều mà Tĩnh ca ca của nàng mong muốn. Nàng không thể làm y thất vọng được. Đối với người bên ngoài có thể Hoàng Dung là một nữ tử tinh ranh ma mảnh nhưng nàng đối với vị ca ca ngốc này của nàng thì muôn phần chiều chuộng chăm sóc.
Chỉ là đến lúc Trình Dương bước lên thuyền, một trận tật phong bay đến, Trình Dương cảm giác bên hông căng thẳng, cả thân người nàng đang đứng trên bờ, Trình Dương vui mừng không thôi, trong lòng biết rõ ràng là Âu Dương Phong tới, nàng tự nhiên là không muốn theo Quách Tĩnh và Hoàng Dung đi về đảo đào hoa để mà thay thế vị trí của Dương Quá, theo Âu Dương Phong là một điều sáng suốt:
"Phụ thân, ta còn tưởng rằng ngươi không tới."
Âu Dương Phong cười haha, trên mặt biểu hiện dáng vẻ của một vị phụ thân:
" Ta thế nào làm cho nữ nhi ta lấy chồng rồi theo về nhà chồng chứ."
Quách Tĩnh Hoàng Dung đoàn người cũng xuống thuyền đuổi tới, dĩ nhiên nhìn thấy người đến là Âu Dương Phong, cả hai đều là kinh hãi, Hoàng Dung mặt mang không hờn giận hỏi:
" Quá nhi, Quách bá mẫu bất kể ngươi kết giao Âu Dương Phong - cái này đại gian đại ác người, ngươi mau nhanh theo ta quay về đảo đào hoa."
Hoàng Dung sở dĩ nguyện ý mang Trình Dương quay về đảo đào hoa là bởi vì Quách Tĩnh, mà hiện tại, càng không muốn làm cho Kha Trấn Ác biết được Âu Dương Phong đang đứng trước mặt của hắn.
" Quách bá mẫu, phụ thân hắn đã không hại người nữa rồi, huống chi hắn đều là bị các ngươi làm cho thần trí không minh mẫn điên điên khùng khùng rồi, cái này cũng có thể coi là quả báo đối với hắn."
Lời này thật làm cho Hoàng Dung trong lòng kinh hãi, nhưng chưa đến nỗi biểu hiện ra ngoài, tiếp tục nói:
" Quá nhi, ngươi là muốn bên cạnh của hắn hay là theo Quách bá bá của ngươi trở về đảo đào hoa."
Trình Dương vừa định nói ra ý định của mình thì tiếng nói của Quách Tĩnh vọng lên ác đi hết tiếng nói của nàng:
" Dung nhi, Quá nhi làm sao có thể đi theo Âu Dương Phong kia chứ?."
" Âu Dương Phong."
Kha Trấn Ác, vị công công mắt mù kia, quát to một tiếng, ngay tại thời điểm Âu Dương Phong xuất hiện, trong lòng hắn đã có nghi ngờ, chỉ là không thể xác định cũng sẽ không có lên tiếng.
Sau đó nghe Quách Tĩnh nói người vừa xuất hiện quả đúng là Âu Dương Phong, trong lòng giận dữ, lại không biết nói Âu Dương Phong đứng nơi nào, nếu không chắc chắn hắn đã bay về phía Âu Dương Phong từ lâu.
Trình Dương biết rất rõ võ công của Âu Dương Phong rất cao, thế nhưng Quách Tĩnh Hoàng Dung công phu cũng không kém, hơn nữa tại họ bên người còn có một cái Kha Trấn Ác, vạn nhất Âu Dương Phong rơi vào bọn họ trong tay kia còn có thể sống sót sao, vội vàng thuyết:
" Quách bá bá, ta và các ngươi quay về đảo đào hoa, nhưng các ngươi cũng phải hứa là không làm tổn thương phụ thân ta."
Hoàng Dung ngăn trở Kha Trấn Ác, tiến lên đáp:
" Như vậy mới đúng."
Hoàng Dung biết rõ, đối với Âu Dương Phong cứng đối cứng không phải biện pháp, hơn nữa vài chục năm không thấy Âu Dương Phong công phu tiến bộ không ít, ba người liên thủ cũng không nhất định có thể thắng hắn, đáp lại yêu cầu của Dương Quá là điều duy nhất khả thi lúc này.
" Phụ thân, cố gắng chiếu cố mình, sau này ta nhất định đi tìm ngươi."
Âu Dương Phong không nghe theo.
Quách Tĩnh tiến lên phân rõ phải trái:
" Âu Dương lão tiên sinh, Quá nhi chính là con trai của nghĩa đệ ta, theo lý nên theo ta quay về đảo đào hoa "
Nói đến đây, Âu Dương Phong sau nhiều ngày suy nghĩ hắn nhận định chính mình tên là Âu Dương Phong, hôm nay người này lại xưng hô hắn là Âu Dương lão tiên sinh, trong lúc nhất thời thần kinh không được bình tĩnh, nhíu mày:
" Ta là Âu Dương lão tiên sinh, vậy Âu Dương Phong là ai, Âu Dương Phong là ai."
" Ngươi không phải Âu Dương Phong, cũng không phải Âu Dương lão tiên sinh." Hoàng Dung mặt mang trêu tức nói.
" Kia ta là ai."
" Ngươi là, Triệu Tiễn Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương..."
" A, thế nào, như thế nào lại như thế?" Âu Dương Phong thần kinh càng ngày càng bấn loạn.
" Quách bá mẫu." Trình Dương ngăn cản nói, tự nhiên đi tới Âu Dương Phong bên người:
" Phụ thân, phụ thân, ngươi là Âu Dương Phong, Âu Dương Phong chính là ngươi, ngươi là Âu Dương Phong, tây độc Âu Dương Phong."
Âu Dương Phong nhưng tránh khai Trình Dương, sử dụng khinh công bay đi, lưu lại Trình Dương tại bến tàu thở dài một hơi.
Tại trong khoang thuyền, bầu không khí vẫn rất u ám, Trình Dương ngồi xếp bằng ở trong góc, cúi đầu thấy không rõ trên mặt là cái gì biểu tình.
Âu Dương Phong thật vất vả thanh tỉnh thần trí, lại bị Hoàng Dung đảo loạn khiến cho lại điên điên khùng khùng, cũng không biết có thể hay không thương đến chính mình, còn nàng đã biết là chẳng có gì tốt lành vậy mà cũng đáp ứng đi đào hoa đảo, nghĩ nghĩ, vươn tay vỗ vỗ miệng mình, vẻ mặt ảo não thần sắc mệt mỏi.
Kha Trấn Ác ngồi ở bên người Trình Dương, trong ngực tràn đầy tức giận, đã biết người này đúng là con trai của Dương Khang, lại nhận Âu Dương Phong làm nghĩa thân trở thành con nuôi của hắn, Kha Trấn Ác hận không thể một chưởng đem giết chết Trình Dương.
Nhưng hắn cũng không thể, hắn đã đáp ứng lời thỉnh cầu của Quách Tĩnh và Hoàng Dung chính hắn cũng hiểu rõ tất cả ân oán là của đời trước, Dương Quá không hề có lỗi. Lỗi là ở tiền nhân, hậu nhân vô tri không đáng trách.
" Dương Quá, Dương Quá."
Luôn luôn xuất hiện với hai thiếu niên bên mình ấy vậy mà hôm nay Trình Dương lại thấy Quách Phù kéo kéo tay nàng mà không có bắt cứ ai đi theo.
"Gì chứ."
" Chơi với ta, đại võ tiểu võ ngồi đằng kia sợ phụ thân và công công nên không dám động dậy. Ta thật buồn chán mà."
Trình Dương nhìn hai cái thiếu niên ngồi ở bên ngoài buồng nhỏ, hai người kia là đại võ tiểu võ a:
" Ta cũng không dám động a."
"Phụ thân nói bọn họ say tàu, ngươi không có say tàu chứ."
Trình Dương mân mím môi, giả ra dáng dấp khó chịu, ôn tồn đáp:
"Ta cũng say tàu a."
Ngồi ở bên ngoài buồng nhỏ Quách Tĩnh thấy bên trong Trình Dương và Quách Phù trò chuyện bất giác cũng cười cười:
" Dung nhi, ngươi nói đem Phù nhi gả cho Quá nhi có được hay không?"
Hoàng Dung một ngụm cự tuyệt:
" Tĩnh ca ca, hiện tại Phù nhi và Quá nhi đều còn nhỏ, cũng nên chờ mấy năm nữa hẳn tính."
Quách Tĩnh cũng chỉ gật đầu đáp ứng.
Thuyền đi mấy ngày thì cũng tới được đào hoa, cao hứng nhất chính là Quách Phù, thoáng một cái nàng có thêm một người bạn, vậy là nàng có ba người bạn để vui đùa, nghĩ sao không vui kia chứ, cũng không chờ Trình Dương và đại võ tiểu võ nghỉ ngơi, liền lôi kéo ba người nói muốn đi trên đảo chơi đùa.
Trình Dương trong lòng rất không vui, đương nhiên Trình Dương cũng sẽ không có cái kiểu nịnh nọt tươi cười lấy lòng vị đại tiểu thư này, hơn nữa Trình Dương đối với tính tình đại tiểu thư của Quách Phù cũng rất là chán ghét.
Đối với đại võ tiểu võ Trình Dương không có gì ý kiến hay nhận xét gì, nhưng đại võ tiểu võ ở chung cũng không thực sự làm hài lòng Quách đại tiểu thư mà còn liên tiếp làm nàng khóc nhè.
" Dương Quá, ta đáng ghét ngươi." Quách Phù giậm chân một cái, đẩy ra đại võ tiểu võ
Đại võ tiểu võ hai người nhìn nhau rồi lại nhìn theo hướng Quách Phù vừa mới đi, tự nhiên nhìn Trình Dương, tiểu võ đứng ra nói:
"Ngươi, ngươi thế nào lại chọc giận phù muội."
"Vậy ngươi còn không đuổi theo."
Đại võ tiểu võ nói ra cũng thật nghe lời, bước nhanh đuổi theo.
Mọi người đi hết, chỉ còn lại một mình thân ảnh của Trình Dương in bóng dưới tàn cây ảm đạm. Trình Dương chậm rãi bước dọc trên bờ cát cạnh bãi biển, tâm trí nàng như đang phiêu lưu nơi nào chứ chẳng còn nơi chốn này, nàng tại một mỏm đá bên cạnh bờ biển nằm xuống, nhìn sóng biển vuốt ve bãi cát,tiếng song ầm ầm như réo rắc bản hòa ca của đại dương.
Nó làm cho nàng không khỏi cảm thấy cô đơn, nhỏ bé biết bao. Cảm giác này làm nàng không khỏi cảm thấy mũi có chút ê ẩm, miệng ủy khuất, giật nhẹ góc áo, nàng muốn trở lại thế kỷ 21, nàng muốn phụ thân mẹ nàng, nàng muốn cùng bạn học đến trường gặp thầy cô, nàng còn muốn người yêu của nàng...
Nhưng nếu nàng trở về nhà thì Âu Dương Phong làm sao đây? Một mình hắn ở tại tiểu thuyết ở cái chốn mạng người không chút giá trị này làm sao cơ chứ, hắn đã thần trí không được tỉnh táo mà lại luôn bị kẻ khác ám hại.
Có lẽ người trong thiên hạ nói tây độc Âu Dương Phong làm người tàn ác xảo quyệt nhưng với nàng hắn thật tốt lắm, chí ít tại hắn bên người mới có thể cho nàng chút cảm giác bình yên, thư thản, không có cái cảm giác sợ hãi, lạ lùng giữa chốn không người thân bên cạnh.
Đi vào thế giới này nàng như một cô nhi không ai chăm sóc không ai nương tựa, chỉ có hắn, hắn như điên như dại nhưng đối với nàng rất mực chăm sóc. Có thể nói trong thế giới này hắn là của nàng thân nhân, là phụ thân của nàng.
Bất quá bao nhiêu chuyện phiền toái, bao nhiêu cảm giác bất lực cũng chỉ có thể suy nghĩ thôi, nàng không biết làm cách nào về nhà, hiện tại nàng muốn có Âu Dương Phong bên cạnh cũng không thể, nàng đang tại đảo đào hoa, chỉ mình nàng thôi.
Nhưng nói thế nào thì cũng không thể phủ nhận đảo đào hoa quả thật là chốn thế ngoại đào viên, bồng lai tiên cảnh mà khắp nhân gian khó tìm, chắc chỉ có chốn tiên cung mới có thể sánh bằng. Này cảnh sắc thật siêu lòng người.
"Quá nhi."
"A, Quách bá bá."
Trình Dương ngồi chỗ này suy nghĩ chút nhân sinh cuộc sống của nàng cũng như số phận, bất tri bất giác nàng ngồi từ giữa trưa cho đến khi mặt trời lặn, ánh mặt trời đang theo chân trời biến mất nhường chỗ cho đêm tối vĩnh hằng
"Quá nhi, như thế nào chỉ có mình ngươi ở đây."
Dương Quá không trả lời, nàng đi theo Quách Tĩnh tới một gian nhà trúc, xem cách bố trí tuy không có phần nguy nga tráng lệ gì đó nhưng cũng xem thập phần trang nhã:
" Quá nhi, sau này ngươi ở chỗ này, một chút Quách bá mẫu sẽ cầm mấy bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày đến đưa cho ngươi, ngươi nhớ kỹ đi tắm rửa thay y phục."
" Cảm tạ."
Ở chỗ này mấy ngày, Quách Phù và đại võ tiểu võ cũng đến tìm nàng vài lần, nhưng đều bị Trình Dương đưa ra một đống lý do này nọ để tránh tiếp xúc cũng như là không chịu đi theo bọn họ chơi đùa.
Quách Tĩnh và Hoàng Dung cũng đem đến cho nàng vài quyển sách, nếu có rãnh rỗi Trình Dương cũng tiện tay mở xem vài chữ, nhưng khó một cái là này nọ chữ biết nàng nhưng nàng không biết nó, nếu nói mười chữ thì hết chín chữ nàng không biết ý nghĩa rồi, càng xem càng làm nàng đau đầu chứ chẳng giúp ích gì cả.
Mà này cũng không phải tại nàng, nàng là xuyên qua đi vào thế giới này, này nọ chữ phồn thể nàng là nhận thức không rõ, chỉ chút ít chữ giản thể kêu nàng đi đọc sách khác nào vẽ rắn thêm chân, nàng là muốn biết cũng lực bất tòng tâm.Tóm lại nàng không thể đọc.
Mà không đọc sách cũng không có máy chơi game hay gì, cứ ngốc ngốc một chỗ thật sự có khả năng buồn chết người đó chứ, nàng lại nghĩ tới Âu Dương Phong nói cho nàng nội công tâm pháp gì đó. Hiện tại nàng cũng không có chuyện gì làm vậy thì học cái đó cũng chẳng hại gì.
Nghĩ như vậy Trình Dương liền ngồi xuống xếp bằng hai chân, trong đầu nhớ lại khẩu quyết, từ từ tu luyện, dù gì cũng không có làm gì cứ ngốc ngốc thế này thật phí thời gian nha
Mà bên này Quách Phù bởi vì Trình Dương cứ ba lần bốn lượt cự tuyệt lời nàng, khiến tâm tình nàng không được vui cho lắm, trong tay nắm chặt bội kiếm cứ chém vào cỏ dại bên đường,miệng thì không ngừng mắng chửi Trình Dương cho tiêu tan chút tức giận trong lòng:
" Thối Dương Quá, thối Dương Quá."
Đại võ Tiểu võ bên cạnh người này nhìn người kia, hai bên nhìn nhau rồi lại nhìn Quách Phù chẳng biết nên nói với nàng như thế nào, nên trong lòng đối với Trình Dương lại thêm vài phần bất mãn, thân phận của hắn là gì chứ, làm gì mà cứ làm cho Phù muội không vui thế kia.
Làm nàng cứ giận chó đánh mèo, cứ tìm hai huynh đệ bộn hắn mà trút giận. Vì thế cho nên bọn hắn muốn giáo huấn Trình Dương một là thay Quách Phù trút giận hai là xả hết cơn tức trong lòng bọn hắn.
Ở trên đảo đào hoa nửa tháng, bọn họ cũng theo Quách Tĩnh học được vài chiêu quyền cước công phu, mà họ cũng biết rằng Quách Tĩnh chưa dạy chút võ công nào cho Trình Dương, Trình Dương là không đánh lại bọn hắn, vả lại bọn hắn có hai người không lẽ không giáo huấn được Trình Dương chứ. Này cũng là thay bọn họ lấy chút công bằng mà
Nói tới việc Quách Tĩnh và Hoàng Dung không dạy Trình Dương công phu quyền cước cũng là chủ ý của Hoàng Dung, dù sao quan hệ của Trình Dương và Âu Dương Phong cũng chưa được làm rõ, làm sao Hoàng Dung có thể dễ dàng dạy Trình Dương công phu được cơ chứ.
Với Quách Tĩnh có thể Hoàng Dung là thuận theo chiểu chuộng nhưng đại đa số thời gian Hoàng Dung vẫn là một nữ tử mưu mẹo suy nghĩ phức tạp.
Đại võ tiểu võ gạt Quách Phù liền đi tìm Trình Dương, hai người bọn hắn đứng trước của phòng kêu to:
"Dương Quá, Dương Quá."
Trình Dương bĩu môi, ở chung với Đại võ Tiểu võ càng lâu, nàng lại càng thêm phát hiện hai cái nam tử này cứ lẽo đẽo đi theo phía sau một nữ tử, chỉ biết nghe lời, không dám làm sai cũng không dám có cái gì chủ kiến.
Nếu Quách Phù nói đi hướng tây khẳng định hai người bọn hắn nhất định không dám đi hướng đông. Tuy rằng nói bọn hắn đều không lớn, chỉ là một cái tiểu hài tử nhưng làm gì có chuyện yêu người khác một cách mù quáng như thể chứ, phải nói là ngu ngốc không hơn không kém. Tại trong mắt của Trình Dương hai người bọn hắn thật chẳng đáng để nàng chú ý.
Vì vậy Trình Dương không để ý tới đại võ tiểu võ ở ngoài phòng hô to gọi nhỏ. Cứ để bọn hắn gọi như vậy, gọi chán thì sẽ đi thôi, cũng chẳng có chuyện gì liên quan tới nàng, để ý chi cho mất công
Đại võ tiểu võ không biết từ lúc nào xông vào gian phòng của Trình Dương:
" Dương Quá."
Trình Dương bĩu môi, cười tủm tỉm hỏi:
"Chuyện gì a? Có chuyện gì lại muốn tìm ta chứ?"
"Ngươi, ngươi tại vì sao không để ý tới Phù muội?"
Trình Dương ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng thập phần bất mãn:
"Các ngươi không phải thích nàng, ta cho các ngươi cơ hội. Các ngươi còn tìm tới ta làm gì? "
Cổ nhân từ trước đến nay bảo thủ, đại võ tiểu võ bị Trình Dương nói như thế, hai người nét mặt đều là đỏ lên, còn là ấp úng không muốn thừa nhận, vì không biết nên làm thế nào mới phải nên hai người mới giả vờ nổi nóng quay lại hướng Trình Dương:
"Dương Quá, ngươi không nên nói năng cẩu thả hồ ngôn loạn ngữ, tổn hại danh dự của Phù muội "
"A, thì ra là ta hồ ngôn loạn ngữ nói sai. Mà các ngươi tới đây làm chi? nếu Phù muội không thấy các ngươi, nàng sốt ruột thì sao."
Đại võ tiểu võ vốn chỉ là tiểu hài tử, da mặt sinh rất mỏng, thấy Trình Dương có ý định trêu chọc, mà trong lòng vốn là sinh khí tức giận.
Tiểu võ trước tiên thiếu kiên nhẫn, hướng Trình Dương đánh tới một chưởng, cũng may hai người chỉ là học quyền cước công phu, vốn không học được cái gì nội công, đánh vào Trình Dương trên người cũng không có cái gì tổn hại, ngược lại là Trình Dương thì khác, nàng đã nhiều ngày một mực tu tập nội công tâm pháp của Âu Dương Phong truyền, vô ý sử xuất nội lực đẩy lui tiểu võ một chưởng, chấn động làm cánh tay của tiểu võ tê dại, trong ngực mang theo oán hờn mà nói:
" Dương Quá, ngươi, ngươi, ta nói cho sư phụ biết ngươi đánh ta."
Trình Dương trong thâm tâm còn muốn gì khác hơn. Hắn làm vậy nàng còn cám ơn nữa là: đi thôi đi thôi, hay nhất là người làm cho Quách Tĩnh Hoàng Dung đối với ta không hài lòng, để ta ra đi. Vậy thì hai người các ngươi còn không phải của ta đại ân nhân sao.
Nhưng này đó chuyện tình đâu phải Trình Dương muốn là được, cũng làm nàng thật thất vọng rồi, không bao lâu, tiểu võ sắc mặt trắng bệch, đứng ở Quách Tĩnh bên cạnh, Hoàng Dung mang theo Quách Phù và đại võ cũng đứng ở một bên, còn có Kha Trấn Ác, Quách Tĩnh sắc mặt ngưng trọng:
" Quá nhi, công phu của ngươi là ai dạy cho ngươi."
" Phụ thân a, Âu Dương Phong."
Trình Dương nghĩ thầm, bọn họ đều ghét Âu Dương Phong vô cùng, như vậy thì sẽ ghét nàng cho nàng rời đi, có thể là đi núi Chung Nam,nhưng dù là đi đâu cũng như nhau, chỉ cần rời khỏi đảo đào hoa thì nàng mới có thể sống yên ổn. Dù đi nơi nào thì cũng chỉ là phương pháp chạy thoát thân của nàng thôi, ở đâu cũng có khác gì
" Dương Quá, ngươi dĩ nhiên theo lão độc vật học công phu."
Trình Dương mân mím môi, từ lúc đầu nhìn thấy Kha Trấn Ác, hình như sẽ không thấy Kha Trấn Ác đối với nàng có chút tử tế nào, nàng tự nhiên không thiếu hắn cái gì.
Tuy nói rằng Âu Dương Phong giết huynh đệ tỷ muội của hắn, thế nhưng cũng không phải nàng hại chết mấy người bọn họ, hà tất đem nàng xem như chính nàng hại chết bọn họ không bằng, mắt liếc nhìn Kha Trấn Ác, cúi đầu không nói.
Kha Trấn Ác thấy Trình Dương không có cái gì phản ứng lời nói của hắn, trong lòng càng thêm tức giận, vừa rồi hắn cũng nghe được thanh âm của Trình Dương, cũng nắm rõ ràng vị trí của Trình Dương, giơ lên nhất côn, hướng Trình Dương đánh tới, cũng may Quách Tĩnh tay mắt lanh lẹ, đỡ đây nhất côn:
" Đại sư phụ."
Trong lòng lo lắng Kha Trấn Ác đối với Dương Quá nguy hại
" Quách bá bá, không bằng ngươi làm cho ta ly khai đào hoa đảo đi."
Trình Dương thừa dịp này nói ra trong lòng sở nguyện, mà này nàng còn không nói ra thì còn đợi đến bao giờ nữa kia chứ.
" Tĩnh nhi, đã như vậy, liền đưa hắn đi đi."
Quách Tĩnh mặt lộ vẻ khó khăn: "Đại sư phụ."
Này bộ dạng của Kha Trấn Ác là không cho Quách Tĩnh có cơ hội cự tuyệt, rơi vào đường cùng, Quách Tĩnh chỉ có thể gật đầu đáp ứng, Trình Dương trong thâm tâm vui mừng không thôi, nàng nhớ kỹ trong tiểu thuyết ghi rõ ràng là Dương Quá sống trên đảo đào hoa hơn một năm thời gian, mà nàng chỉ là thay thế Dương Quá đứng ở nơi này hơn nữa tháng mà thôi, có phải có cái gì đó không đúng không chứ???
Cũng không sao quên đi, nàng quản không được nhiều như vậy, trước tiên ly khai đảo đào hoa mới là chuyện trọng yếu. Nghĩ nhiều chi cho nhức đầu.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau, Quách Tĩnh nói vài câu với Hoàng Dung, liền lên thuyền đem theo Trình Dương ly khai đảo đào hoa, cũng không có người đến tiễn đưa, tại buồng nhỏ trên tàu, Quách Tĩnh tràn đầy bất đắc dĩ nói:
"Quá nhi, ta không thể làm trái mệnh lệnh của đại sư phụ. Vì vậy Quách bá bá trước tiên muốn đưa ngươi đến núi Chung Nam, đợi được đại sư phụ hết giận, Quách bá bá nhất định đón ngươi trở về."
"A. Đi vào trong đó cũng là một cái cơ hội, ta có thể tìm phụ thân."
Quách Tĩnh giận dữ, quát to:
"Âu Dương Phong người này tâm thuật bất chính, Quá nhi ngươi không nên cùng hắn có bất kì cái gì liên quan, không thì chỉ có nước tự hủy tương lai của ngươi."
"Phụ thân hắn hiện tại là người tốt." Trình Dương cường điệu hai chữ "hiện tại", chỉ cần vừa lên bờ, nàng nhất định phải đi tìm Âu Dương Phong.
Quách Tĩnh thở dài, thập phần hối hận, trong lòng suy ngẫm: sớm biết sẽ có cục diện như ngày hôm nay, lúc trước hắn nên đem Mục Niệm Từ và Quá nhi đưa về đảo đào hoa, như vậy cũng không đến mức làm cho Quá nhi gặp Âu Dương Phong, còn đối với Âu Dương Phong như vậy giữ gìn. Thực sự là nghĩ sai thì hỏng hết, chú thành đại thác, nếu Quá nhi ngày sau phạm phải sai trái, hắn làm sao hướng vợ chồng nghĩa đệ ăn nói đây chứ!!!