"Vậy để ta, nói chung Lao Lạp sẽ không có biện pháp bắt chước." Địch Áo cười to, sau đó ôm lấy Tác Phỉ Á ép nàng dựa vào thân cây, rồi hắn nhẹ nhàng cúi xuống bắt đầu "hành động".
"Địch Áo, không được, không được !" Lúc này Tác Phỉ Á luống cuống không biết làm gì nữa, tư thế của nàng rất đáng xấu hổ, hai cái chân đã bị khuỷa tay Địch Áo kẹp lại không thể động đậy, lưng dán vào thân cây, trước ngực lại bị Địch Áo đè ép chặt chẽ. Quả thực là hoàn toàn không có biện pháp phản kháng, ngoại trừ hai tay còn có thể hoạt động, những bộ phận khác đều bị khóa chặt cả rồi
"Tại sao không được?" Địch Áo nở nụ cười nham hiểm. Thật ra lần đó hắn và Tác Phỉ Á "tắm uyên ương" đã làm rất nhiều chuyện rồi, chỉ còn một bước cuối cùng mà thôi. Lúc đó Tác Phỉ Á giãy dụa quá mãnh liệt nên không thể được như ý, hơn nữa còn có người thấy hắn và Tác Phỉ Á cùng nhau đi vào phòng tắm nên có chút băn khoăn. Sợ Đường Ân tìm hắn hưng sư vấn tội đành phải lui binh giữa được, thế nhưng lúc nãy Tác Phỉ Á điên cuồng đã thúc đẩy thú tính của hắn, không phải là hắn muốn đường đột cường bạo giai nhân, mà do Tác Phỉ Á câu dẫn hắn trước.
"Nơi này… nơi này không được." Tác Phỉ Á đành phải đập nhẹ vào lưng Địch Áo, lên tiếng cầu khẩn.
"Vậy chúng ta đổi lại địa phương khác?" Địch Áo nói.
"Hôm nay không được." Tác Phỉ Á càng thêm bối rối, bởi vì trên người Địch Áo tỏa ra cái mùi nam nhân làm cho nàng khó lòng khống chế tâm tình.
"Ngày nào?" Địch Áo hỏi tới.
"Một thời gian ngắn nữa." Tác Phỉ Á cố gắng kéo dài thời gian, sau đó nàng nhận thấy bàn tay Địch Áo đã chui vào trong nhuyễn giáp, vén áo lót lên vuốt ve thân thể của nàng. Nàng vội vàng thay đổi lời nói, chỉ có điều theo sau đầu ngón tay Địch Áo từ từ xâm nhập, nàng không ngừng rút ngắn ước định vừa đặt ra: "Ngày mốt, cuối ngày, buổi tối... Địch Áo, a…aaa…, không được thì ngày mai, được không?"
Địch Áo vuốt lướt qua gương mặt Tác Phỉ Á, rồi chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, nhẹ nhàng hôn lên cổ Tác Phỉ Á, sau đó dí mặt mình sát vào người Tác Phỉ Á, hít sâu mùi thơm trên cơ thể nàng.
Rốt cuộc Tác Phỉ Á chấp nhận từ bỏ giãy dụa, dù sao tâm và thân thể của nàng đã thuộc về Địch Áo rồi. Sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, chỉ có điều nàng không kịp thích ứng mà thôi. Hơn nữa không gian rừng cây làm cho nàng không có cảm giác an toàn, nàng cảm thấy tư thế của mình quá mức xấu hổ, chẳng những hai chân không thể khép lại, còn bị Địch Áo ép lên cao vòng qua lưng hắn, mũi chân chỉ xéo lên trời, tựa hồ chuẩn bị nghênh đón thứ gì đó.
Địch Áo đột nhiên ngẩng đầu, chuyển tầm mắt ra nơi xa, Lao Lạp đang đứng ở phía sau một gốc cây, lộ ra nửa người bộ dạng ngây ngốc nhìn về phía này.
Địch Áo dĩ nhiên không phép Lao Lạp phá hư cơ hội của mình, may là hai mắt Tác Phỉ Á đã nhắm lại, hơi thở nặng nề ngắt quãng, hiện tại nàng căn bản không nhìn thấy Lao Lạp.
Địch Áo làm mặt quỷ hù dọa Lao Lạp, không thể không thừa nhận một điều, Địch Áo có kỹ xảo làm mặt quỷ quá cường đại, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo, nhăn nhó cực kỳ dữ tợn, hai mắt phát ra hàn mang lập lòe cắm thẳng vào Lao Lạp. Bộ dạng y như là ác quỷ đột ngột phủ xuống nhân gian.
Tuy Lao Lạp rất quấn quýt Địch Áo nhưng cũng hù dọa cho sợ hết hồn, vội vã xoay người bỏ chạy, Miêu Tử lại không sợ, nó nhìn về phía Địch Áo một lát, rồi lại nhìn bóng lưng Lao Lạp, chậm rãi giương cánh bay lên trời.
Địch Áo thở ra một hơi, quay đầu lại tiếp tục vuốt ve thân thể Tác Phỉ Á.
Mắt thấy gương mặt Tác Phỉ Á càng lúc càng hồng nhuận, miệng không ngừng rên rỉ, Địch Áo mỉm cười xấu xa, sau đó di chuyển mục tiêu xuống chiếc váy của Tác Phỉ Á.
Đúng lúc này từ nơi xa truyền đến tiếng kêu gào kinh khủng: "Địch Áo... Địch Áo ngươi đang ở đâu?"
Tác Phỉ Á như từ trong mộng tỉnh lại, thân thể run rẩy mấy cái y như bị điện giật. Dù sao nàng cũng là Quang Mang võ sĩ, Địch Áo cũng không dùng sức mạnh, hắn vừa bị tiếng hô lớn kia làm phân tâm thì Tác Phỉ Á tranh thủ cơ hội nhảy qua một bên, đỏ mặt tía tai sửa sang lại quần áo.
"Mụ nội ngươi, Lôi Mông." Địch Áo cực kỳ giận dữ, cục thịt đã vào miệng lại còn tuột mất, bây giờ cố gắng thế nào đi nữa cũng không có ý nghĩa.
"Địch Áo? Địch Áo??" Tiếng hô càng lúc càng gần, chốc lát sau thân ảnh Lôi Mông từ trong bụi cây đi ra, tầm mắt của hắn quét qua Địch Áo và Tác Phỉ Á, hồ nghi nói: "Các ngươi làm gì đó? Lao Lạp nói ngươi đang đánh Tác Phỉ Á, chuyện gì vậy? Có chuyện gì mà không thể bàn bạc được?"
Địch Áo tức giận liếc Lôi Mông, Tác Phỉ Á ở một bên làm ra vẻ không có chuyện gì. Mới vừa rồi Địch Áo chỉ trêu chọc nàng một chút, còn chưa có cởi bỏ thứ gì, cho nên sửa sang quần áo tương đối nhanh, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
"Đi, chúng ta vừa đi vừa nói." Lôi Mông nói, hắn tựa hồ đang lo lắng Địch Áo và Tác Phỉ Á phát sinh xung đột.
"Đi…" Địch Áo miễn cưỡng đáp một tiếng, sau đó chậm rãi đi ra khỏi khu rừng.
Tác Phỉ Á đi theo bên cạnh Địch Áo, hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Lát sau Tác Phỉ Á cảm thấy biểu hiện như vậy không ổn lắm, làm cho người ta có cảm giác không giống trước, vì thế nàng bước lên tiếp cận Địch Áo, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn.
"Như vậy mới đúng chứ!" Lôi Mông cười híp mắt nói: "Vợ chồng son đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng không thể mang thù. Nhà ta..."
"Cút đi!" Địch Áo quát lên.
"Câm miệng!" Tác Phỉ Á cũng quát một tiếng.
Bởi vì đồng tâm hợp ý có mối thù chung, hai người đồng thời mắng to, sau đó nhìn nhau cười cười không thèm để ý đối tượng vừa bị mắng oan kia.
"À, ta nói này, các ngươi không thể như vậy nha!" Lôi Mông bất mãn nói: "Tức giận là trút lên người của ta? Xem ta như thứ gì chứ?"
"Đầu heo." Địch Áo nói.
"Ngốc như lợn." Tác Phỉ Á bổ sung một câu.
"Quên đi!" Lôi Mông bắt đầu nhục chí, người ta nhất trí đối ngoại, hắn thế đơn lực bạc khẳng định chiếm không được tiện nghi: "Ta đây không thèm so đo với các ngươi."
Sau khi ba người Địch Áo trước sau quay trở về khu lều trại tạm thời thì thấy Ca Đốn, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny đang ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm. Ca Đốn nhìn tới đám người Địch Áo, sau đó lập tức quay đầu lại, bờ vai của hắn không ngừng rung động. Còn Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny lộ ra ý cười nồng đậm, vẫn ngó chằm chằm Địch Áo và Tác Phỉ Á.
Vừa thấy Địch Áo, Lao Lạp đứng ở phía xa xa lộ ra bộ dạng sợ hãi, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước. Người nàng rất lệ thuộc lại dùng thái độ hung ác như vậy đối đãi nàng, làm cho tâm linh nàng bị ám ảnh, sinh ra cảm giác sợ hãi đối với Địch Áo.
Lôi Mông nghênh ngang đi tới, ngồi xuống cạnh Ca Đốn, lúc này hắn phát hiện Ca Đốn có chỗ nào đó không đúng liền hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Ca Đốn khoát tay áo, chỉ có điều hắn vừa mở miệng không nhịn được cất tiếng cười lớn, sau đó vừa cười vừa nói đứt quãng: "Ha ha, không nghĩ tới. Ha ha, ngươi thật sự đi khuyên can."
"Nói nhảm, không phải là ta lo lắng bọn họ sẽ làm tổn thương tình cảm lẫn nhau sao?" Lôi Mông nói.
"Cho nên ta mới nói, ngươi vẫn còn quá non." Ca Đốn miễn cưỡng khống chế nụ cười của mình, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lôi Mông. Sau đó đứng lên đi về phía cỗ xe ngựa của mình, mới đi được vài bước hắn quay đầu lại chỉ hướng Lôi Mông, nói rất nhỏ: "Nữ nhân thật là đáng sợ."
Khi Lôi Mông định nổi giận, Ca Đốn lại chỉ sang Địch Áo: "Đánh nhau với Tác Phỉ Á. Ha ha ha, nhược điểm của các ngươi đều nằm trong tay ta rồi."
"Tiếp tục cười đi." Địch Áo thản nhiên nói: "Cẩn thận chút, không nên để ta bắt trói ngươi."
"Được rồi, Địch Áo, ta đã rất nể mặt ngươi nha!" Ca Đốn không hề sợ hãi, sau đó nhìn về phía Lao Lạp, bình thản nói: "Lao Lạp, nói cho ta biết, bọn họ đánh nhau như thế nào?"
Lao Lạp nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tựa hồ đang tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Ca Đốn, sau đó nàng khom lưng đè Miêu Tử xuống, có vẻ muốn bắt buộc Miêu Tử bày ra tư thế nào đó.
"Lao Lạp !" Địch Áo không nhịn được nữa, nổi giận quát một tiếng.
Lao Lạp sợ hết hồn, e sợ trong mắt lại càng đậm, ngơ ngác nhìn tới Địch Áo.
"Lao Lạp đã tới?" Tác Phỉ Á cố gắng hỏi một câu
"Không có." Địch Áo phủ nhận theo bản năng.
"Vậy thì tại sao nàng biết chúng ta đánh nhau?"
Địch Áo cứng họng, sự thật chân tướng đã bị vạch trần.
Trời vừa hừng sáng, mọi người thu thập đơn giản vài thứ rồi lên đường.
"Địch Áo, chuẩn bị xử lý tên kia thế nào đây?" Ca Đốn hỏi.
Sau khi Lao Lạp tiến hóa, Địch Áo đã không cần cả ngày ở trong xe nữa. Nghe Ca Đốn hỏi, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Á Lực Đặc bị cột trên lưng ngựa: "Chờ Lặc Tư tới rồi lại nói, dù sao cũng phải để cho người cha thấy đứa con một lần cuối chứ." Thật ra Địch Áo muốn giữ lại Á Lực Đặc để Lặc Tư động thủ sẽ phải cố kỵ, theo bản năng hắn không muốn dựa vào lực lượng Mạc Lâm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Ca Đốn không nói gì, lúc này hắn đã cảm giác được mình đề nghị lúc ban đầu quá xung động, chỉ riêng Á Lực Đặc đã có bốn Cực Hạn võ sĩ đi bên cạnh. Vậy thì đội hình bảo vệ Lặc Tư chắc chắn cường đại hơn nhiều, một vị bá tước chiêu dụ vài Cực Hạn võ sĩ cũng không có gì là kỳ quái chỉ có thể nói Ca Đốn đã nhẫn nhịn thù hận quá lâu rồi, hiện tại nóng lòng báo thù cho Bái Tác Tư mới sơ xuất như thế.