Giờ phút này, ánh mắt Tác Phỉ Á có phần mê mang, thời gian trôi qua không bao lâu nhưng cái người lúc nào cũng cần nàng bảo vệ đã biến mất, khi hắn xuất hiện lại là một ngôi sao chói mắt được Phong Ngân tin tưởng, được Thần Vực bảo vệ, tương lai Địch Áo sẽ như thế nào đây?
Tâm Tác Phỉ Á có mấy phần mất mác, có mấy phần hoang mang, còn có mấy phần sợ hãi, từ trước kia cho tới bây giờ nàng chưa từng hoài nghi sẽ có một ngày mình mất đi Địch Áo, bây giờ nàng không thể không sợ
Lúc mới biết đạo sư Địch Áo là Phong Ngân uy chấn đại lục, nàng sẽ cao hứng dùm cho hắn. Bởi vì người yêu của nàng có thiên phú và năng lực cực cao, nếu không Phong Ngân làm sao xem trọng Địch Áo tới cỡ đó? Bây giờ biết được Địch Áo là tộc nhân Thần Chi Hậu Duệ, Tác Phỉ Á lại cao hứng không nổi, bởi vì thế lực Thần Vực quá mức khổng lồ.
Đừng bảo là Thần Vực, ngay cả Phỉ Tể Đại công đã vẫn lạc cũng là tồn tại đủ để cho nàng ngẩng đầu nhìn lên rồi. Nhưng nếu mang Phỉ Tể Đại công đặt trước mặt Thần Vực, địa vị của hắn lại hèn mọn, nhỏ bé giống như một con kiến, vậy còn nàng thì sao?
"Ta vốn không có ý định nói cho nàng biết vào lúc này." Địch Áo nhẹ nhàng vỗ về Tác Phỉ Á, thấp giọng nói: "Nhưng mà nàng đã hỏi… Tác Phỉ Á, nàng biết không? Ta tuyệt đối không cố ý lừa gạt nàng, bây giờ không, tương lai cũng sẽ không."
Ánh mắt Tác Phỉ Á khôi phục lại thanh minh, thế nhưng nàng vẫn lẳng lặng nhìn Địch Áo.
Địch Áo nhìn ra được trong mắt Tác Phỉ Á chớp động rất nhiều tình cảm phức tạp, hắn cũng biết Tác Phỉ Á cực kỳ thông minh, khẳng định bởi vì thân phận của hắn mà suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện.
"Tác Phỉ Á?"
"Ừ." Tác Phỉ Á cúi đầu đáp một tiếng, sau đó dựa đầu vào vai Địch Áo.
"Sau khi chúng ta đến Sư Tâm đế quốc du ngoạn một vòng, lúc quay trở về chúng ta làm đám cưới đi." Địch Áo ôn nhu nói: "Chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, đúng không?" Vừa dứt lời, Địch Áo cảm giác được thân thể Tác Phỉ Á nhẹ nhàng run rẩy một cái.
Thấy Tác Phỉ Á không trả lời, Địch Áo khẽ cười nói: "Thế nào? Mất hứng? Có phải cảm thấy ta cầu hôn quá mức khinh suất hay không, không có cả lễ vật?"
"Ta không cần lễ vật." Tác Phỉ Á thở dài sâu kín, sau đó đứng dậy nhìn về phía Địch Áo: "Ta nghe nói mặc dù Quân Đồ Minh đại đế phá hủy Thần Vực, nhưng đại trưởng lão Lan Bác Tư Bản đã sớm hạ lệnh cho Nguyên lão hội rút lui ra khỏi trận chiến, cơ hồ không bị hao tổn lực lượng?"
"Nguyên lão hội? Vì sao nàng đột nhiên nhớ tới bọn họ?" Địch Áo sửng sốt.
"Còn nữa, ban đầu Áo Nhĩ Sắt Nhã đến Thiên Không thành là do nàng không tình nguyện, đúng không?" Tác Phỉ Á thấp giọng nói.
Địch Áo trầm mặc chốc lát, hắn hiểu ý Tác Phỉ Á nhưng chỉ cười cười lắc đầu, đưa tay véo nhẹ chóp mũi Tác Phỉ Á, nói: "Ta biết ngươi đang nghĩ loạn điều gì, lấy thực lực tuyệt thế của Áo Nhĩ Sắt Nhã cũng không có cách nào bảo đảm tương lai của mình, bị Nguyên lão hội gây áp lực phải gả cho một người nàng không thích. Còn ta chỉ là một Cực Hạn võ sĩ nho nhỏ nên không có biện pháp giữ vững tự chủ, phải không?"
Tác Phỉ Á cắn nhẹ vành môi, nhỏ giọng nói: "Địch Áo, chàng nói cho ta biết tại sao Phong Ngân tiên sinh đột nhiên biến mất, là bởi vì bọn hắn gây áp lực sao?"
Địch Áo cứng họng, từ từ gật đầu.
"Địch Áo, chàng hãy nghe ta nói." Tác Phỉ Á dùng hai tay ôm lấy mặt Địch Áo, nói vô cùng nghiêm túc: "Địch Áo, nếu có một ngày bọn họ yêu cầu chàng đi cưới một người mà chàng không thích, hãy đáp ứng ta không nên xung đột với bọn họ. Chàng chỉ vừa tiếp xúc với bọn họ, căn bản không hiểu được lực lượng của bọn họ cường đại đến cỡ nào đâu!"
"Nàng bảo ta hàng phục sự sắp xếp của bọn hắn? ?" Địch Áo nhíu mày.
"Ta thích chàng, chàng cũng yêu ta, đối với chúng ta như vậy đủ rồi." Vào lúc này Tác Phỉ Á không dám nhìn thẳng vào mắt Địch Áo.
"Vậy còn nàng? Tùy tiện gả cho một người nào đó?" Địch Áo nhíu mày càng lúc càng chặt
"Không, ta sẽ vẫn chờ ngươi." Tác Phỉ Á miễn cưỡng mỉm cười: "Chỉ sợ có một ngày, chàng chê ta gia, chê ta xấu rồi, ta vẫn sẽ chờ."
"Giống như mẹ nàng?" Giọng nói Địch Áo lạnh lùng như đao.
"Ta…" Tâm Tác Phỉ Á bất chợt đau nhói, hai tay ôm cổ Địch Áo cứng ngắc lại.
"Biết ta thích gì ở nàng không?" Địch Áo nhẹ giọng nói: "Tại Thủy Tinh thành có thể vỗ bàn nói cho vũ nữ biết thời điểm lão nương tám tuổi đã ngủ với hắn. Khi đó ngươi dũng cảm bảo vệ hạnh phúc của mình, chỉ cần phát hiện có bất kỳ vật gì uy hiếp, ngươi sẽ lập tức phản kích, bây giờ vì sao nàng trở nên hèn yếu như vậy rồi?"
"Địch Áo, chàng không biết bọn họ."
"Ta sẽ có cách giải quyết." Địch Áo cắt ngang Tác Phỉ Á: "Lúc nàng và ta đính hôn hẳn là phải chịu rất nhiều chế nhạo và áp lực đúng không? Sau này đến phiên ta chống đỡ dùm cho nàng."
Tác Phỉ Á ngơ ngác nhìn sang Địch Áo, nàng không biết nên nói gì nữa, ở trong nhận định của nàng thì mọi chuyện rất rõ ràng. Nghe theo Thần Vực Nguyên lão hội an bài, Địch Áo sẽ có tương lai bay đi rất cao rất xa, nếu như cố ý làm trái ý Nguyên lão hội không thể nghi ngờ là tự hủy đi tương lai của mình.
"Không nên chất vấn ta, nàng phải có lòng tin đối với ta. Tác Phỉ Á, ngay lúc nàng khóc lóc làm loạn đòi bò lên giường ngủ chung với ta. Cả đời này của nàng đã được định đoạt rồi." Địch Áo thản nhiên nói: "Nàng trốn không thoát."
Lời Địch Áo nói có mấy phần tàn bạo và dã tính, Tác Phỉ Á có tính cách độc lập rất mạnh, vốn nghe thế hẳn là chán ghét mới đúng. Nhưng không hiểu tại sao nàng lại có cảm giác tâm tình của mình chợt nhẹ đi rất nhiều, hốc mắt đã bắt đầu ươn ướt.
"Bọn họ có thể an bài cái gì?" Địch Áo cười lạnh nói: "Nếu như nghe theo bọn hắn sắp xếp, sát thủ Thần Vực phái ra đã sớm công kích Ngõa Tây Lý lão sư rồi, mà ta còn phải phối hợp với bọn hắn nữa."
"Không phải là Phong Ngân tiên sinh đã rời khỏi Nguyệt Ảnh đế quốc hay sao? Tại sao bọn họ còn..."
"Vì thế ta mới nói bọn họ chỉ là một đám kém cỏi có tầm nhìn hạn hẹp." Địch Áo nói: "Ta đã nói rõ ràng với Lan Bác Tư Bản, hiện tại hắn đã biết ta có một cái tâm cực kỳ cứng rắn. Nếu như miễn cưỡng thay đổi tính cách của ta, ta sẽ không ngần ngại dùng phương thức cực đoan để phản kích."
Có mấy lời Địch Áo không thể nói ra hết, hắn sợ Tác Phỉ Á lo lắng, thối lui dưới áp lực? thỏa hiệp? Không, hắn tuyệt đối sẽ không những năm gần đây, hắn đã nhịn được đủ nhiều, trầm mặc đã đủ lâu rồi.
Hai mắt Tác Phỉ Á liên tục biến ảo ngó chừng Địch Áo không rời, khúc mắc mới vừa sinh ra đã bị tan thành mây khói trong chớp mắt. Bởi vì nàng cảm nhận được ý chí kiên định không thể dao động của Địch Áo.
Giờ phút này, Tác Phỉ Á tỉnh ngộ được bản thân đã sai lầm đến mức nào, nếu có một ngày Thần Vực gây áp lực cho hai người. Nàng nhất định phải nghĩ hết phương pháp chống lại, tìm mọi cách bảo vệ hạnh phúc của bọn họ, làm như vậy mới là ủng hộ Địch Áo. Nếu nàng nghĩ là mình liên lụy Địch Áo, lựa chọn thối lui tất nhiên sẽ làm cho Địch Áo thương tâm.
Cái gì là tiền đồ? Ngay cả tương lai của nàng và Địch Áo còn không thể bảo vệ được thì có thứ gì đáng giá chứ? Chỉ có vĩnh viễn sống cạnh nhau, không bao giờ chia lìa mới là hạnh phúc thật sự, cho dù Địch Áo phải trở lại trang viên làm một gã nông phu, nàng cũng không luyến tiếc, hơn nữa nàng tin tưởng Địch Áo cũng có quyết tâm này.
Địch Áo nhẹ nhàng vuốt ve Tác Phỉ Á, hắn hiểu rõ Tác Phỉ Á đang suy nghĩ điều gì. Lúc nãy hai mắt Tác Phỉ Á không còn loạn chuyển, nhìn hắn chắm chú có ý nghĩa là nàng đã xua tan ám ảnh trong lòng rồi, tự tin trước kia đã được khôi phục, đây chính là điều hắn hi vọng nhất. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hai người đã sống cạnh nhau mười mấy năm, Tác Phỉ Á sắp sửa trở thành vợ hắn, Địch Áo không muốn có bất kỳ ngăn cách nào giữa mình và Tác Phỉ Á.
Tác Phỉ Á khẽ nhắm mắt lại, cực kỳ ôn nhu phối hợp với Địch Áo.
Hai đôi môi khẽ chạm vào nhau, tình ý nhanh chóng lan tràn, cảm giác hòa hợp chạy khắp toàn thân hai người. Khuôn mặt Tác Phỉ Á từ từ nở rộ xuân tình, nàng thích Địch Áo hôn nàng, thích Địch Áo ôm nàng, Địch Áo dùng khí lực càng lớn, nàng lại càng thỏa mãn. Cho dù cảm giác thân thể của mình bị ép đến mức thở không ra hơi vẫn là một loại hạnh phúc.
Một lúc lâu sau Địch Áo chậm rãi lùi lại, Tác Phỉ Á cắn miệng do dự một lát, đột nhiên giạng chân ngồi lên người Địch Áo, nàng hôn hắn như mưa rơi điện chớp, hôn vào chóp mũi Địch Áo, hôn vào trán, vào mắt, mũi, hai tai …v…v trước kia bọn họ từng làm ra một vài động tác thân mật luôn là Địch Áo chủ động, bây giờ nàng muốn dùng sự can đảm của mình nói cho Địch Áo biết nàng yêu hắn nhiều đến mức nào.
Địch Áo nhắm mắt lại nhẹ nhàng ôm lấy Tác Phỉ Á, yên lặng hưởng thụ sự điên cuồng hiếm có của Tác Phỉ Á.
Thế nhưng Tác Phỉ Á dừng động tác rất nhanh, nét mặt của nàng lộ vẻ khẩn trương nhìn chung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm người nào đó.
"Chuyện gì?" Địch Áo nói.
"Lao Lạp đâu?" Tác Phỉ Á thở ra một hơi: "Nàng luôn luôn xuất hiện vào những lúc như thế này."
"Sợ Lao Lạp làm gì?" Địch Áo cười nói: "Nàng không hiểu chuyện gì cả mà."
"Ta biết nàng không hiểu gì." Tác Phỉ Á tức giận nói: "Nhưng ta sợ nàng học theo."