Tôn Trinh đơ rồi, Châu Y Y chết ở trong tay anh ta!
“Tôn, Tôn Trinh, anh, anh đã giết Châu Y Y.”
Một cô gái khác tên Mặc Uyên kinh sợ nhìn sang Tôn Trinh.
“Mẹ kiếp cô im mồm cho ông đây, chuyện đều là do con kiến này giết, liên quan gì tới tôi!”
Tôn Trinh ném con dao trong tay đi, nhìn Vương Bác Thần với vẻ đầy thù hận, trong ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Anh, anh dám giết Châu Y Y, anh biết cô ta là ai không? Anh biết chúng tôi là ai không? Bây giờ anh chết chắc rồi, anh giết thần thì tất nhiên sẽ giết cửu tộc của anh!”
Vương Bác Thần trực tiếp lăng không tát cho anh ta một cái ngã ra đất, nói với sự mất kiên nhẫn: “Ồn ào.”
“Anh, anh đã giết Tôn Trinh, anh...”
Mặc Uyên bị dọa vội vàng lùi lại, nhưng bất thình lình một con dao đâm vào eo sau của cô ta.
Mặc Uyên sửng sốt nhìn ra đằng sau, Dạ Anh Thư hờ hững nói: “Bây giờ chết, các người còn có thể cùng nhau làm một đôi trên đường xuống hoàng tuyền.”
Vương Bác Thần nhíu mày nhìn sang Dạ Anh Thư, anh không định giết Mặc Uyên, nhưng không ngờ Dạ Anh Thư lại tàn độc như vậy, giết Mặc Uyên.
Dạ Anh Thư cười hi hi nói: “Nhìn tôi làm gì? Tôi không giết người diệt khẩu, anh cảm thấy anh có thể sống tiếp sao? Tuy anh là thần chủ gì gì đó, nhưng mấy gia tộc này muốn giết anh dễ như trở bàn tay, tôi là vì tốt cho anh.”
Khi nói chuyện, trên ngón tay của Dạ Anh Thư tỏa ra một ngọn lửa màu lam sẫm, trực tiếp đốt thi thể trên đất thành tro bụi.
Khi làm tất cả chuyện này, trên mặt Dạ Anh Thư nở nụ cười lạnh nhạt, Vương Bác Thần nhìn mà cũng có loại cảm giác sợ hãi, da đầu tê dại.
Dạ Anh Thư, đây là một xà nữ xinh đẹp!
Người đi ra từ Cổ tộc ẩn thế quả nhiên không ai là người bình thường, nhưng đều có một điểm chung, không coi mạng của người khác là mạng!
“Nơi này là phòng khách quý, sẽ không có ai đi vào.”
Dạ Anh Thư mỉm cười khoác tay của Vương Bác Thần, thân thiết nói: “Tôi làm như vậy đều là vì anh, anh không được ghét bỏ tôi. Đi thôi, bữa tiệc thuộc về chúng ta mới chính thức bắt đầu. Thứ đã đồng ý với anh, tôi sẽ nói hết cho anh.”
Trong lòng Vương Bác Thần càng thêm nghi ngờ, cuộc gặp gỡ tình cờ ở trung tâm thương mại vào ban sáng là Dạ Anh Thư cố ý sắp xếp!
Với sự ngoan độc của người phụ nữ này, cô ta tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy.
Chỉ là mục đích cô ta làm vậy là gì?
Đối với cô ta có lợi ích gì?
Lẽ nào cô ta chỉ là muốn mượn đao giết người?
Nhưng lại nói không thông.
Vương Bác Thần lưu ý, người phụ nữ như Dạ Anh Thư có lẽ có dự định sâu hơn.
Có lẽ cô ta là điểm đột phá của Cổ tộc ẩn thế.
Bên ngoài đã người qua người lại, không có một ai biết chuyện vừa xảy ra ở phòng khách quý.
Càng huống chi, buổi tiệc này vốn là do Dạ Anh Thư âm thầm sắp xếp, cho nên muốn khiến những người khác không phát giác được chuyện xảy ra vừa rồi, thật sự dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên, ở đây không có ai biết, tác giả đứng sau bữa tiệc này chính là Dạ Anh Thư.
Người ở đây không có mấy ai biết Dạ Anh Thư, trừ mấy người trước đó chào hỏi với Dạ Anh Thư ra, những người quen biết khác cũng không có bao nhiêu.
Ngược lại một số cậu ấm cô chiêu lại có quan hệ không tồi với Dạ Anh Thư.
“Anh Thư, chị cũng tới rồi à? Lâu quá không gặp.”
Một cô gái mặc hán phục chạy tới, điều kỳ lạ là trên hán phục của cô ta lại đeo một chiếc còng tay, cách phối đồ kỳ lạ như này lại khiến người khác có chút tò mò.
Cô ta kéo tay của Dạ Anh Thư, vui vẻ nói: “Đám cậu Từ ở bên đó, chúng ta qua đó đi.”
Vương Bác Thần khẽ mỉm cười gật đầu với cô ta.
Lâm Thanh Thanh ghé tai nói trộm với Dạ Anh Thư: “Anh Thư, bạn trai của chị đẹp trai thật đấy, chị tìm được từ bao giờ thế? Anh ấy có anh trai hoặc em trai gì đó không? Giới thiệu một người cho em đi, nếu xấu thì thôi.”
Dạ Anh Thư nói đùa: “Hay là chị nhường anh ấy cho em?”
Hai mắt của Lâm Thanh Thanh phát sáng, nói: “Chị nói thật ư? Vậy em không khách sáo nha.”