‘Bốp’ một tiếng, Vương Bác Thần đã tát thẳng vào mặt cô gái kia một cái.
Mấy người đều sửng sốt, không ai nghĩ rằng Vương Bác Thần sẽ trực tiếp ra tay đánh người.
"Anh, anh dám đánh tôi? Thứ chó chết như nô lệ này, anh dám đánh tôi?”
Cô gái giận tím mặt, cô ta có thân phận gì, vô cùng tôn quý, là sự tồn tại mà cho dù là đến nhà của bảy đại thế gia cũng được coi là khách quý.
Còn cao quý hơn một công chúa thế tục.
Hiện tại lại bị một tên phàm phu tục tử đánh.
Người thanh niên mắng chửi: "Đồ hèn hạ, anh thật to gan, dám đánh Y Y, quỳ xuống nhận lấy cái chết!"
Mấy nam nữ thanh niên khác bên cạnh nhao nhao trách mắng: “Đồ giun dế, anh có biết thân phận của bọn tôi tôn quý như thế nào không? Anh lại dám đánh Y Y, ai cho anh lá gan đó vậy.”
"Bọn tôi sinh ra đã là thần cao cao tại thượng, một tên phàm phu tục tử như anh mà cũng dám ra tay đánh thần, anh muốn bị chu di cửu tộc sao?”
"Các người rất cao quý, phải không?”
Vương Bác Thần cười khẩy, sau đó bóng người lóe lên, mấy cái tát đồng thời giáng xuống.
Bốp bốp bốp!
Một loạt tiếng bạt tai giòn giã vang lên, Vương Bác Thần trực tiếp tát bọn họ một trận, đánh cho mấy nam nữ thanh niên này ngã xuống đất.
Bọn họ đều không phải người bình thường, tốc độ ra tay của Vương Bác Thần cũng không nhanh nhưng bọn họ hoàn toàn không tránh được.
Trên mặt bị tát mạnh một cái.
Vương Bác Thần mỉa mai nói: "Cao quý? Thần? Ai cho các người sự tự tin vậy.”
Không cần hỏi cũng có thể đoán ra những nam nữ thanh niên này nhất định là người của cổ tộc ẩn thế.
Anh không có ấn tượng tốt gì đới với người của cổ tộc ẩn thế.
"Anh muốn chết như vậy, tôi giết chết anh!"
Người thanh niên vô cùng tức giận, ngay cả cậu ta mà cũng bị tên phàm phu tục tử này đánh.
Dạ Anh Thư lạnh giọng nói: “Đủ rồi, Tôn Trinh, Châu Y Y, là các người nói năng lỗ mãng, bị bạn trai tôi giáo huấn cũng đáng đời. Các người nên cảm ơn anh ấy đã giữ lại cho các người một mạng.”
Tôn Trinh lau vết máu tươi nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần và nói: "Đồ giun dế, tôi sẽ cho anh biết chọc giận thần sẽ có kết cục như thế nào!"
Sau đó, anh ta nói với Dạ Anh Thư: "Anh Thư, tôi biết cô cố ý chọc tức tôi, tôi vốn không để ý đến loại giun dế này, nhưng anh ta lại dám đánh tôi, hôm nay tôi nhất định phải giết chết anh ta.”
Châu Y Y ôm lấy mặt, sắc mặt trở nên lúc đen lúc trắng, nói với vẻ u ám: “Tôi bị một con kiến vốn nên quỳ trên mặt đất đánh, Dạ Anh Thư, cô lại muốn giúp anh ta? Thân phận của chúng ta cao quý thế nào, anh ta dám cãi chúng ta đã là tội chết rồi, hiện tại còn dám động thủ, tôi bắt buộc phải hút linh hồn anh ta ra luyện hóa, giết sạch cả nhà anh ta! Đây chính là kết cục của việc chọc giận thần linh!"
Đang nói, hai mắt Châu Y Y biến thành một đen một trắng, hai tay đan vào nhau, nắm lấy đạo quyết.
Ngay lập tức, một ngọn lửa xuất hiện vô căn cứ, bắn về phía Vương Bác Thần.
Cùng lúc đó, trong tay Tôn Trinh chợt xuất hiện một con dao găm, phía trên lóe ra ánh sáng xanh, đâm thẳng về phía Vương Bác Thần.
"Được, tôi đã nhắc nhở các người rồi, nếu các ngươi tự mình tìm cái chết, vậy ta cũng không ngăn cản.”
"Cổ tộc ẩn thế thì rất cao quý sao?”
Bóng dáng của Vương Bác Thần xuất hiện trước mặt Châu Y Y như một bóng ma, Châu Y Y lập tức sững sờ, muốn lùi lại nhưng đã quá muộn rồi, Vương Bác Thần đã bóp lấy cổ cô ta, đẩy thẳng vào người Tôn Trinh.
Con dao găm trong tay Tôn Trinh ngay lập tức đâm vào ngực Châu Y Y.
Cơ thể Châu Y Y kịch liệt co giật vài lần rồi bất động.