Trần Yên Nhiên châm chọc nhìn Trần Vinh, nói: "Trong mắt ba, lợi ích quan trọng như vậy sao? Ba chỉ muốn con đi quyến rũ những người đó? Chưa từng nghĩ tới con muốn cái gì? không nghĩ tới hạnh phúc của con?"
Trần Vinh không kiên nhẫn nói: "Con nói mê sảng cái gì, không có tiền con có thể hưởng thụ cuộc sống giàu sang sung sướng? Hạnh phúc có tác dụng không? Có tiền còn sợ không có hạnh phúc? Được rồi, con nghỉ ngơi sớm một chút, ra nước ngoài, có nhiều mối quan hệ."
Nói xong, Trần Vinh cũng không nhìn con gái nữa, xoay người rời đi.
Trần Yên Nhiên ôm hai chân của mình, chôn đầu vào hai chân, sụp đổ khóc.
Bên kia, Trần Quốc Vinh nhìn Trần Ngọc, vô lực hỏi: "Thanh Hà và Bác Thần hai đứa nhỏ kia đã làm giấy chứng nhận ly hôn?"
Trần Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đã ly hôn, con ủng hộ Thanh Hà ly hôn! Tên súc sinh Vương Bác Thần kia, cậu ta ngay cả chút định lực này cũng không có, con thật sự rất thất vọng cậu ta! Con đã nuôi cậu ta như một đứa con trai, nhưng còn cậu ta thì sao? Như vậy báo đáp con!"
Trần Quốc Vinh cũng biết, trong chốc lát, Triệu Thanh Hà không có khả năng tha thứ cho Vương Bác Thần, ông ta đành phải nói: "Sao con vẫn cứ tính tình hấp tấp như vậy, giữa hai đứa bé kia có tình cảm, hơn nữa đó là hiểu lầm, ba tin Bác Thần cũng không phải người như vậy."
Trần Ngọc cười lạnh nói: "Nói những lời này có ích gì, chuyện đã xảy ra, còn không phải cậu ta không có định lực? Ba, ba cũng đừng trách con nói chuyện khó nghe, lúc trước nếu không phải ba bị Tưởng Mẫn mê hoặc, nhà họ Trần cũng sẽ không biến thành bộ dáng như bây giờ. Chuyện này ba cũng đừng xen vào, Vương Bác Thần cậu ta là trẻ con sao? Thanh Hà vì cậu ta trả giá bao nhiêu? Chẳng lẽ trong lòng cậu ta không biết?"
Trần Quốc Vinh thở dài, ông ta không thể phản bác, vô cùng áy náy và tự trách.
Nhà họ Trần biến thành bộ dáng lộn xộn như bây giờ, ông ta cũng có trách nhiệm.
Trần Ngọc cũng cảm thấy lời nói của mình nặng hơn một chút, sắc mặt thoáng hòa hoãn, nói: "Ba, con cháu tự có phúc của con cháu, ba cũng đừng quá quan tâm. Lúc này mới bao lâu mà ba đã già thành ra vầy gì rồi, ba cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Tăng thọ thang hiệu quả không tệ, trước đó Thanh Hà đã để sản xuất số lượng lớn, dùng thử hiệu quả không tệ, đã chuẩn bị đưa ra thị trường, đáng tiếc hiện tại không có cơ hội. Lấy tính tình mềm yếu của mấy người anh cả, con đoán chừng sẽ trực tiếp hiến cho nhà họ Tống để xin tha thứ."
Trần Quốc Vinh thần sắc ảm đạm nói: "Ba hiện tại là một phế nhân, nói chuyện cũng không ai nghe, mấy người tự mình xử lý đi. Ba thích đứa nhỏ Dao Dao kia, ba hy vọng lúc mấy người làm việc suy nghĩ nhiều một chút về Dao Dao, đứa nhỏ kia vất vả lắm mới thoát khỏi bóng ma lúc trước, đừng tổn thương nó nữa."
Trần Ngọc thở dài nói: "Ba, ba yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến Dao Dao."
Thấy Trần Ngọc không muốn nhắc lại Vương Bác Thần, Trần Quốc Vinh thở dài, cái chết của quản gia Chung lúc trước đã đả kích ông ta rất lớn. Trong khoảng thời gian này nhà họ Trần liên tiếp phát sinh những chuyện này, khiến cho ông ta lao lực quá độ.
ông ta biết, Trần Quốc Vĩ của Nhị phòng, Trần Quốc Cường của Tam phòng, cùng với Trần Thắng của chi họ, nhất định sẽ mượn cơ hội lần này làm khó dễ.
Chuyện của nhà họ Trần, còn lâu mới kết thúc.
Cũng được, con cháu tự có phúc của con cháu, ông ta tùy đi thôi.
Trần Ngọc về đến nhà, Dao Dao dụi mắt chạy ra, không vui hỏi: "Bà ngoại, ba con đâu? Hôm nay một ngày cũng không thấy ba đâu."
Thật là nghiệp chướng.
Chuyện người lớn làm, bị thương nặng nhất vẫn là đứa nhỏ.
Trần Ngọc thở dài, đau lòng ôm lấy Dao Dao nói: "Ba con có việc đi công tác, một thời gian nữa sẽ trở về. Ngày mai chúng ta về nhà mình được không?"
Dao Dao chớp mắt hỏi: "Vậy ông cố ngoại có về cùng chúng ta không? Ông cố ngoại có rất nhiều chuyện xưa muốn kể cho con, con rất thích nghe ông cố ngoại kể chuyện xưa."
Trần Ngọc suy nghĩ một chút, dẫn theo ông cụ cũng là chuyện tốt, miễn khỏi nhìn thấy mấy con chó nhà họ Trần kia lại tức giận, liền nói: "Vậy chúng ta cùng ông cố ngoại trở về, để ông cố ngoại mỗi ngày kể chuyện xưa cho con được không?"
“Dạ được, dạ được.”
Trần Ngọc tức giận nói: "Không sao, bà tìm người mua cho con một quyển giống như đúc."
Dao Dao nhất thời bối rối, gãi gãi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ mặt khổ qua, khóc thút thít nói: "Bà ngoại, con còn nhỏ, cái tuổi này con không nên nhận nhiều áp lực như vậy. Trẻ con, trẻ con chơi mới có thể phát triển trí tuệ."
Trần Ngọc phiền toái nói: "Đợi lát nữa con nói với mẹ con á."
Dao Dao lập tức khóc: "Bà ngoại xấu, bà ngoại xấu, bà là bà ngoại giả, con muốn đi tìm bà ngoại thật."