"Vương Bác Thần, mọi người chẳng qua có gì nói đó, tại sao cậu lại ra tay đánh người?”
Lúc này, Trần Vinh đã đứng ra, đây là cơ hội tốt để lôi léo người trong gia tộc.
Ông ta cảm thấy, chỉ cần mình kiểm soát tốt thái độ nói chuyện, Vương Bác Thần sẽ không ra tay đánh mình, đồng thời còn có thể có được lòng người, một mũi tên trúng hai đích.
"Lời nói của Trần Bằng Trình hơi quá khích, đã nói những lời không nên nói, quả thực là lỗi sai của cậu ấy nhưng cậu ra tay đánh người chính là cái sai của cậu.”
Trần Vinh ra dáng trưởng bối, giáo huấn dạy bảo: “Cậu và Triệu Thanh Hà đều là người bậc dưới trong nhà, chẳng lẽ đến chút giáo dưỡng này mà cậu cũng không có sao? Đắc tội với nhà họ Tống, vốn không phải là chuyện tốt đẹp gì, vốn chính là lỗi lầm của Triệu Thanh Hà, chẳng lẽ ngay cả một câu nói mà người nhà họ Trần chúng tôi cũng không thể nói sao?”
Triệu Thanh Hà tức giận đùng đùng, nói: "Cậu, đây là chuyện nói sai lời sao? Tôi không cảm thấy chồng tôi đánh sai. Các người lấy thân phận trưởng bối bậc trên ra hùng hổ hăm dọa, nói năng sỉ nhục gia đình bọn tôi, chẳng lẽ chúng tôi không thể đánh trả sao? Trần Bằng Trình phun phân đầy mồm, người như vậy đáng bị giáo huấn.”
Đáy mắt Trần Vinh lóe qua hận ý nồng đậm, vốn muốn quát mắng mấy câu nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia của Vương Bác Thần, lập tức như rơi xuống hầm băng, không dám nói nhiều nữa, già mồm át lẽ phải mà nói: “Như vậy cũng không nên đánh người, ba vị nguyên lão ở đây, tự có kết luận đúng sai hợp lý, bảo cô giao quyền quản lý tập đoàn Trần Thị ra cũng là nghị quyết của Hội nguyên lão, người trong gia tộc đã đồng ý. Vì vậy, hiện tại cô có trì hoàn cũng vô ích.”
Trần Vinh không dám nói lời độc ác, có chút miệng hùm gan sứa, quả thực là bị Vương Bác Thần đánh cho sợ hãi rồi.
Trần Quốc Cường tức giận đến mức bật cười: “Được đấy, được đấy, vậy mà cháu trai tôi lại bị đánh ở nhà họ Trần. Đây chính là người nối nghiệp mà Trần Quốc Vinh lựa chọn. Đây chính là người mà Trần Quốc Vinh tin tưởng. Trần Quốc Vinh hồ đồ rồi, nhưng Trần Quốc Cường tôi vẫn chưa hồ đồ đến mức dùng người ngoài ức hiếp người nhà mình.”
Đại diện của chi bên, cũng chính là một trong ba đại nguyên lão của Hội nguyên lão – Trần Thắng vẫn luôn không nói gì, lúc này mới mở miệng nói: “Quả thực quá đáng rồi, Vương Bác Thần, cậu nên xin lỗi. Vì vợ cậu mà tập đoàn Trần Thị xảy ra chuyện lớn như vậy, đây là trách nhiệm của các cậu. Bây giờ người khác nói ra thì các cậu lại không vui, còn ra tay đánh người, các cậu muốn tạo phản sao?”
“Nào nào nào, Vương Bác Thần, tên tạp chủng này, cậu giết tôi luôn đi.”
Trần Quốc Cường giống như một tên vô lại già, trực tiếp áp sát người Vương Bác Thần.
Trần Quốc Vinh nổi giận đùng đùng mà gầm lên: “Quá láo xược, dám ra tay trước mặt mọi người nhà họ Trần, Vương Bác Thần, cậu quá vô pháp vô thiên rồi! Triệu Thanh Hà, đây chính là người chồng tốt của cô đấy! Quả nhiên là sao Chổi cả nhà, nếu các người không tới đây, nhà họ Trần sẽ không biến thành bộ dạng như hiện tại. Vương Bác Thần, Triệu Thanh Hà, hoặc là các người đánh cả tôi luôn, hoặc là các người quỳ xuống xin lỗi nhận sai, giao quyền quản lý tập đoàn Trần Thị ra.”
"Nào, tên tạp chủng, cậu đánh đi, hôm nay nếu cậu không đánh chết tôi, tôi sẽ theo họ cậu. Đồ con hoang, dám đánh cháu tôi trước mặt tôi, coi Tam phòng bọn tôi dễ bắt nạt lắm phải không?”
Bốp!
Bốp!
Trước yêu cầu như vậy, Vương Bác Thần không chút khách khí, giơ tay đánh ra hai cái tát, tát vào hai khuôn mặt già nua của Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường.
Nhìn thấy hai vị nguyên lão Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường bị Vương Bác Thần tát thẳng hai cái, tất cả mọi người nhà họ Trần đều sửng sốt.
Vậy mà hai vị nguyên lão lại bị đánh, vậy mà Vương Bác Thần cũng dám ra tay!
Quá ngông cuồng rồi!
Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ hận rèn sắt không thành thép truyền vào.
Trần Ngọc đẩy xe lăn của Trần Quốc Vinh xuất hiện.
Trần Quốc Vinh trên xe lăn, vẻ mặt u ám, đáy mắt lóe lên vẻ đau khổ.
Hận rèn sắt không thành thép!