Trương Lăng Vân của nhà họ Trương ở Đông Bắc ra vẻ cao xa vời vợi nói: “Vương Bác Thần, anh phải hiểu rõ bản thân, loài bò sát thấp hèn như cậu cũng có tư cách thi đấu y thuật với sáu vị thần y? Bây giờ dùng thủ đoạn hèn hạ này lừa gạt sáu vị thần y, anh biết tội của mình chưa?”
Vương Bác Thần thoáng nhìn Trương Lăng Vân, sau đó tỏ vẻ bối rối, lắp bắp nói: “Chuyện này… trước đó không có quy định bắt buộc tôi phải luyện chế đan dược ngay tại đây? Cũng không có quy định rằng không tính đan dược tôi lấy ra? Tôi lấy ra thì là của tôi, sao có thể không tính? Các anh còn biết xấu hổ hay không? Tôi thắng thì chính là tôi thắng!”
Mộc Uyển Thanh thất vọng nhìn về phía Phúc Nguyên, nói: “Bác Phúc, bây giờ bác biết sai chưa? Thấy rõ ràng chưa? Vương Bác Thần chỉ là một tên lừa đảo, một hung thủ giết người, thế mà ông còn nói đỡ cho anh ta, còn muốn phá hoại liên minh năm đại hào tộc lớn! Tôi thấy bác đúng là già rồi, lần này bác cũng đừng trở về gia tộc nữa, tôi trở về sẽ nói rõ tất cả cho ba, tin rằng ba cũng sẽ đưa ra quyết định giống tôi.”
Phúc Nguyên cười gượng lắc đầu.
Mặc dù ông ta không chắc chắn Vương Bác Thần có thủ đoạn gì khác hay không, nhưng ông ta luôn cảm thấy trong này còn có mờ ám.
Trong lòng ông ta hơi bứt rứt, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nhưng ông ta không chắc chắn, không thể đưa ra ý kiến chính xác.
Đây chỉ là một loại cảm giác, không cách nào nói ra.
Huống hồ có nói ra thì Mộc Uyển Thanh cũng không tin.
Nhưng đã trải qua vô số lần sống chết, ông ta tin rằng cảm giác của mình sẽ không sai, kiên trì nói: “Cô chủ, bây giờ rời đi thì còn có hi vọng. Trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm không yên.”
“Lại là trực giác buồn cười của ông? Chẳng lẽ ông không thấy rõ tình thế bây giờ sao? Trực giác của ông sai rồi, hiện thực mới là chính xác!”
Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nói: “Hơn nữa ông không cần gọi tôi là cô chủ nữa, tôi nghĩ ông đã nghe rất rõ ràng lời vừa rồi của tôi, ông không còn là người của nhà họ Mộc.”
Phúc Nguyên mất mát cúi thấp đầu.
Đúng lúc này, Hồ Quốc Trụ nổi giận gầm lên một tiếng, hệt như tiếng sấm nổ vang: “Mẹ nó mấy cô cậu câm hết miệng lại cho ông đây, ép ông đây giết người phải không?”
Mặc dù là chiến thần nước R cao quý, nhưng bây giờ Hồ Quốc Trụ cũng có loại cảm giác bất lực, giống như đấm vào bông, khiến ông ta không biết để tay vào đâu.
“Các cậu là sáu vị thần y à? Còn cần các cậu thúc ép sao? Là sáu vị thần y thi đấu y thuật với Vương Bác Thần hay các cậu thi đấu y thuật với Vương Bác Thần?”
Vương Bác Thần gật đầu nói: “Không sai, đây là thi đấu giữa tôi và sáu lão già kia, vừa rồi bọn họ đã chính miệng nhận thua, chẳng lẽ bây giờ muốn đổi ý? Bọn họ chính là sáu vị thần y đấy, nếu như lật lọng, chẳng lẽ không cần danh tiếng? Các anh cũng chỉ được coi là người xem trò vui thôi, tất nhiên các anh không cần quan tâm.”
“Đừng lảng sang chuyện khác, chúng tôi là đang giữ gìn lẽ phải!”
Đại diện nhà họ Tần tràn đầy tự tin nói: “Anh càng như vậy càng chứng minh anh đang chột dạ.”
Mộc Uyển Thanh ngẩn người, hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Phúc Nguyên thở phào nhẹ nhõm, khẽ lắc đầu, sau đó cô đơn rời đi.
Một tôi tớ bị đuổi khỏi gia tộc rời khỏi nơi này cũng không hấp dẫn chú ý của bao nhiêu người.
Trái lại là Nguyễn Văn Việt ẩn nấp trong đám người lại như có điều suy nghĩ thoáng nhìn Phúc Nguyên đang rời đi.