Không ít người đều nuốt nước miếng, thẳng thừng chống đối Hạ Thế Duệ như thế rõ ràng là tự tìm đường chết mà.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh Hạ Thế Duệ lập tức ra tay, ông ta giống như bóng ma, chớp mắt một cái đã xuất hiện bên cạnh người vừa nói.
“Ông muốn làm gì?”
Anh ta vừa cất lời thì đầu đã lìa khỏi cơ thể.
Sầm!
Hình ảnh này cực kỳ đáng sợ!
Một người khi nãy còn sống sờ sờ, chỉ trong nháy mắt đã bị người ta vặn đứt đầu!
Không ngờ Hạ Thế Duệ thật sự dám giết người!
Trước mặt biết bao nhiêu người mà ông ta lại cho người bẻ đầu người khác xuống!
Đây là lần đầu tiên những người ở đây nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn như thế!
Cảm giác sợ hãi dâng trào như thuỷ triều, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thế Duệ của mọi người đều thay đổi.
Sợ hãi!
Hạ Thế Duệ đi tới, xách cái đầu đầm đìa máu tươi kia lên, nhìn một cái rồi ném thẳng lên bàn, cười khẩy: “Đồ vô dụng.”
Nói xong, ông ta nhìn về phía mọi người đang như chim sợ ná: “Còn có ai nữa? Đều bước ra cho tôi xem đi, có phải vì Hạ Thế Duệ tôi đã rời đi quá lâu, cho nên có người đã quên thủ đoạn của tôi rồi không.”
“Thắng làm vua thua làm giặc?”
Khí thế trên người Hạ Thế Duệ ngày càng trở nên ác độc: “Hạ Thế Duệ tôi chính là vua của Ma Đô! Tôi cũng muốn xem có ai không biết điều muốn phản đối tôi.”
“Tổng Giám đốc Hạ, tôi đồng ý, tôi đồng ý giao gấp ba tài sản, mong Tổng Giám đốc Hạ thả tôi đi.”
Có người sợ đến mức tè ra quần, hai chân như nhũn ra, người cũng tụt xuống từ trên ghế, quỳ xuống đất cầu xin.
“Tổng Giám đốc Hạ, tôi cũng sẵn lòng làm tay sai cho ông, tôi đã thấy khó chịu với ba nhà kia từ lâu rồi.”
Dù những người ngồi ở đây không có của cải hùng hậu như ba nhà Tống, Trần, Bạch, nhưng cũng không hề đơn giản.
Những người có thể được Hạ Thế Duệ mời tới, tài sản gần như đều hơn ba nghìn tỷ!
Hạ Thế Duệ nhìn chằm chằm những người này bằng ánh mắt tựa như rắn độc, cười nhạt nói: “Mang hợp đồng lên, nếu các người đều đồng ý thì ký hợp đồng đi, đây là do các người tự nguyện, đừng nói là Hạ Thế Duệ tôi hù doạ các người đấy, ha ha.”
Chuyện đã phát triển đến mức này rồi, còn ai dám không đồng ý chứ?
Hạ Thế Duệ lòng dạ độc ác, động một tí là giết người, sao bọn họ còn dám phản kháng nữa!
Lúc này, bên ngoài chợt xôn xao, một bóng người bay vào, ngã mạnh xuống đất.
Khiến mọi người khiếp sợ một lần nữa.
Lại có chuyện gì thế này?
“Ai là Hạ Thế Duệ, lăn ra đây chịu chết đi.”
Vương Bác Thần đá bay một vệ sĩ rồi đi vào, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Ồ? Thật đúng là có người không sợ chết à?”
Hạ Thế Duệ bật cười, những người này đúng là nhát gan, ông ta chỉ hù doạ một tí đã quỳ xuống cả rồi.
Ông ta còn chưa dùng thủ đoạn của mình, khiến ông ta không cảm nhận được cảm giác ưu việt của kẻ chinh phục.
Bây giờ, cuối cùng cũng có người dám ra mặt rồi.
Đây mới là điều mà ông ta mong muốn!
Đây mới là khung cảnh vương giả trở về trong tưởng tượng của ông ta!
Vương giả trở về, đương nhiên phải là máu chảy khắp nơi, núi thây biển máu!
“Ông là Hạ Thế Duệ?”
Vương Bác Thần nhìn về phía Hạ Thế Duệ.
“Là tôi, chàng trai trẻ to gan thật đấy, dám liên tục gọi cả tên họ tôi. Cậu là người nhà nào? Khi nãy tôi còn cảm thấy…”
Hạ Thế Duệ còn chưa nói hết câu đã bị Vương Bác Thần mất kiên nhẫn ngắt lời: “Được rồi, người chết không có tư cách nói chuyện.”
Tên nhóc này đúng là ngông cuồng!
Không ngờ lại dám nói chuyện với Hạ Thế Duệ như thế!
Mọi người thầm cười châm chọc, xem ra người này không biết được sự đáng sợ của Hạ Thế Duệ rồi!
Một người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta đi về phía Vương Bác Thần, khí thế trên người nhanh chóng phát ra, khiến người ta cảm thấy áp lực gấp bội.
“Tôi không có nhiều thời gian, các người cùng lên đi.”
Vương Bác Thần nhìn về phía hai người trung niên, đây chính là hai vị Võ Tông mà Mộc Lai nói.
“Hạ Thế Duệ, nếu ông dựa vào hai Võ Tông này, thì bây giờ ông nên đi tìm cho mình một nấm mồ đi.”