Kẻ ra tay với người của tôi, không cần biết đó là ai cũng đều phải chết không có chỗ chôn!
Vương Bác Thần lạnh lùng đi tìm Hạ Thế Duệ
Nếu Hạ Thế Duệ đường đường chính chính cạnh tranh thì anh sẽ không nhúng tay, cho dù thông qua cạnh tranh, Hạ Thế Duệ nhún nhường, nhà họ Trần xuống dốc thì Vương Bác Thần cũng không quản.
Nhưng Hạ Thế Duệ lại hại người nhà của anh, xuống tay với người nhà anh, điều này đã xúc phạm đến giới hạn của Vương Bác Thần.
Người có giới hạn, đụng tới là chết!
Người nhà, chính là giới hạn của một người đàn ông!
Nếu ngay cả người nhà của mình cũng không bảo vệ được, khi người nhà bị xúc phạm mà không dám đứng ra, vậy thì đó không phải đàn ông!
Lúc này, Hạ Thế Duệ đang tổ chức yến hội ở Ma đô Hồng Tân Lâu, tuyên bố với Ma đô rằng ông ta đến đây!
Hạ Thế Duệ hơn sáu mươi tuổi, mặt mày hồng hào, hai mắt sáng rỡ như chim ưng.
Bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung niên, mặt mũi tái nhợt, khí thế thâm trầm như biển.
Hạ Thế Duệ mang thẻ khí thế của kẻ bề trên, ông ta thản nhiên nói: "Các vị, năm đó Hạ Thế Duệ tôi bỏ chạy ở Ma đô, bây giờ tôi đã quay về."
Các vị khách không khỏi ngẩn ra, lời này của ông ta tràn ngập sát khí.
Lần này Hạ Thế Duệ trở về, e rằng nếu không gây nên một hồi gió tanh mưa máu ở Ma đô là sẽ không bỏ qua.
Lại thấy Hạ Thế Duệ nói tiếp: "Hôm nay tất cả mọi người nể mặt Hạ Thế Duệ tôi, chấp nhận lời mời của tôi. Nhưng có một vài người không biết sống chết, đối nghịch với tôi, nhất định không có kết cục tốt."
Một vài người run lên, năm đó Hạ Thế Duệ dùng năng lực của bản thân thành lập đế quốc thương nghiệp với khối tài sản tới mấy trăm tỷ, sát phạt quyết đoán, không có ai không sợ.
Năm đó Hạ Thế Duệ lập nghiệp nhờ vào thế lực đen tối, được xưng là con sói trong giới buôn bán, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, tâm ngoan thủ lạt, người đối nghịch với ông ta nếu không bị ông ta đưa vào thì chính là bốc hơi khỏi thế gian rồi.
Sau đó ba người Trần Quốc Vinh nhà họ Trần, Bạch Lĩnh nhà họ Bạch, Tống Tử Lâm nhà họ Tống bắt tay nhau mới đuổi Hạ Thế Duệ khỏi Ma đô được.
Hạ Thế Duệ uy nghiêm nhìn một vòng, ánh mắt nham hiểm như sói, thản nhiên nói: "Mọi người biết cả rồi, tín ngưỡng cuộc đời này của Hạ Thế Duệ tôi chỉ có một, thắng nhỏ dựa vào ác, thắng lớn dựa vào độc. Cho nên lần này Hạ Thế Duệ tôi trở về muốn làm hai việc: một, báo thù, diệt sạch ba nhà Trần, Bạch, Tống, làm cho ba nhà đó diệt tận gốc; hai, lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi."
Nghe nói như thế, lại nghĩ đến thủ đoạn độc ác của Hạ Thế Duệ, có người đã trán đổ mồ hôi lạnh.
"Hôm nay mọi người đến đây, tôi nói cho mọi người biết, nếu đã đến đây thì phải nể mặt Hạ Thế Duệ này. Người lấy đồ của Hạ Thế Duệ phải trả về gấp ba, tôi có thể cho kẻ đó một con đường sống. Nếu có người bằng mặt không bằng lòng, tôi chỉ có thể mời kẻ đó xuống địa ngục uống trà."
Nói xong, Hạ Thế Duệ cười lạnh nhìn người ở đây.
Giờ phút này, chắc nhà họ Trần đã không còn ai.
Tuy Hạ Thế Duệ khủng bố nhưng không nhìn xem đây là thời đại gì.
Còn đe dọa theo kiểu cũ kỹ như năm đó, ai sợ ông.
"Vậy sao? Ha ha ha...."
Hạ Thế Duệ cười như là cú kêu, âm trầm khủng bố.