Nhà họ Trần gặp một cú huých lớn đến mỗi suýt mất nhà.
Nếu không nhờ Vương Bác Thần chạy đến kịp thì có khi nhà họ Trần đã bị diệt vong.
Lúc này, lão Ngô rời khỏi nhà họ Trần thì đi đến một trang viên, sau khi lấy chiếc mặt nạ da người trên mặt xuống thì trở thành một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi như lời của Hoa Mạnh Trường.
"Thưa cô chủ, tôi đã thất bại, phút cuối Vương Bác Thần lại xuất hiện."
Lão Ngô tiếc nuối nói.
Người được bà ta gọi là cô chủ lại là Dạ Anh Thư - bạn học cấp ba của Vương Bác Thần.
Dạ Anh Thư mặc bộ đồ da trên người thờ ơ nói: “Thất bại thì thôi, có sao đâu. Xem ra tên Vương Bác Thần đó cũng có năng lực đấy, mà La Trường Lợi chết rồi sao?"
"Vâng, ngay cả một chiêu của Vương Bác Thần cũng không đỡ nổi."
Lão Ngô không cam lòng nói: “Nếu phút cuối Vương Bác Thần không xuất hiện thì giờ đây nhà họ Trần đã là của chúng ta, La Trường Lợi cũng đã trúng độc của chúng ta rồi."
Dạ Anh Thư khá là phấn khích nói: “Chúng ta cũng không tổn thất gì, mà trái lại còn được lợi nói. Dạ Vân Trường tổn thất một võ tông là chuyện tốt với chúng ta. Còn Vương Bác Thần ấy à, tôi có thời gian chơi với anh ta. Người bạn cùng lớp này của tôi giấu tài ghê thật đấy, không hổ là chồng chưa cưới của Dạ Anh Thư tôi."
Lão Ngô thấy lạ bèn nói: “Cô chủ, bây giờ Vương Bác Thần đã có vợ con rồi, sao cô còn để ý cậu ta làm gì? Với thân phận của cô thì muốn tìm chàng trai anh tuấn tài giỏi nào mà chẳng được? Hôn ước đó đâu có trói buộc gì cô."
Dạ Anh Thư cười hì hì nói: “Bà biết gì chứ, Vương Bác Thần có dị huyết đấy, là con trai của người phụ nữ đó, mà người phụ nữ đó lại là con cháu gia tộc đó. Ba mươi năm trước, nhà chúng ta và gia tộc đó hứa hôn với nhau, nhưng đến đời tôi mới thực hiện. Tôi muốn xem xem con cháu nhà đó sẽ mạnh mẽ thế nào. Nếu anh ta có thể đạt đến tiêu chuẩn của tôi, haha, có vợ con rồi thì sao? Chết là xong thôi?"
Dạ Anh Thư nở nụ cười quỷ dị.
Lão Ngô cũng hết cách với vị cô chủ tinh quái này. Năm đó, để tiếp cận người của gia tộc đó mà cô chủ đã tự hạ thấp thân phận để làm bạn cùng lớp với Vương Bác Thần tận ba năm.
Không hiểu cô chủ nghĩ thế nào nữa.
Tuy gia tộc đó rất mạnh mẽ, nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi.
Năm đó gia tộc đó diệt vong, mẹ của Vương Bác Thần là Lý Kì trở thành trẻ mồ côi.
Chỉ tiếc là rất ít người biết đến bí mật này, ngay cả nhà họ Lý nhận nuôi Lý Kì cũng không biết thân phận của Lý Kì.
Dạ Anh Thư nói tiếp: “Vương Bác Thần đã vượt qua vòng thử thách đầu tiên của tôi. Không ngờ cục diện ở thành phố Hà Châu phức tạp như thế mà anh ta vẫn còn sống. Anh ta náo loạn cả nhà họ Vương, cứu nhà họ Trần, đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi. Vòng thử thách đầu tiên này, anh ta đã vượt qua."
Lão Ngô nghe mà kinh hồn bạt vía. Cô chủ nói mấy lời này rất ung dung, nhưng đối với người trong cuộc là đám người Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà thì đâu đâu cũng đầy nguy hiểm.
Ai mà ngờ mọi chuyện đều do cô chủ khống chế chứ?
Cả chuyện của Lý Kì và Vương Hạo năm đó, rồi chuyện Lý Kì lặn lội đường xa dẫn theo Vương Bác Thần đi tìm người thân nhưng bị nhà họ Vương đuổi giết và suýt chết ngoài đường, và cả chuyện sau đó Lý Kì bị nhà họ Lý đuổi giết, những chuyện này đều đã được trù tính từ trước.
Với những gì mà lão Ngô biết thì đáng ra năm đó Lý Kì và ba của cô chủ sẽ thực hiện hôn ước, nhưng sau đó phu nhân bày kế làm cho Vương Hạo chơi đùa tình cảm của Lý Kì, vậy nên hôn ước đó đành phải bỏ.
Những gì mà nhà họ Trần gặp phải cũng chỉ là một trò chơi thôi.
Những chuyện xảy ra ở Hà Châu, ở nhà họ Vương, ở nhà họ Trần, nhìn thì như không liên quan gì nhau cả, nhưng phía sau mọi người đều bị một bàn tay nào đó thao túng.
Lão Ngô nghĩ, nếu bà ta là Vương Bác Thần thì không thể nào sống đến tận bây giờ.
Có điều đám người trong cuộc là Vương Bác Thần lại không biết rằng, những mối nguy hiểm mà họ đối mặt đều là trò chơi của người khác.