"Sao cơ? Lão Ngô là nữ ư? Không thể nào!”
Đối với Trần Quốc Vinh thì lời mà Hoa Mạnh Trường nói không khác gì chuyện hoang đường cả.
Ông ta và lão Ngô quen nhau đã ba mươi năm, sao lão Ngô lại là nữ được chứ?
Hoa Mạnh Trường cười lạnh nói: “Bà ta không chỉ là nữ mà tuổi thật còn chưa đến bốn mươi lăm đâu."
Trần Quốc Vinh sửng sốt nhìn Hoa Mạnh Trường, câu nói của ông ta như một tiếng sấm đang nổ tung trong đầu ông ta.
Nếu tuổi tác thật sự của lão Ngô không đến bốn mươi lăm, vậy ba mươi năm trước khi hai người quen biết nhau, cùng lắm là bà ta mới hơn mười lăm tuổi ư?
Ông ta bị một cô bé mười lăm tuổi lừa tận ba mươi năm sao?
Đúng là quá hoang đường!
Để có thể phát triển nhà họ Trần được như ngày hôm nay, lão Ngô cũng đã giúp đỡ rất nhiều!
Thậm chí trong nhiều phút giây quan trọng, lão Ngô còn rất dốc sức giúp đỡ. Nếu lão Ngô là nữ, vậy bà ta tính đủ mọi cách đến gần ông ta để làm gì?
"Ông ngoại, ông đừng lo. Có anh Bác Thần rồi, sẽ không sao đâu ạ."
Triệu Thanh Hà an ủi.
Trần Quốc Vinh đột nhiệt dừng bước lại và hỏi: “Thanh Hà, ban nãy cháu nói Bác Thần là thế thân của Thần chủ sao?"
"Dạ? Cháu có nói thế sao? Ông ngoại, ông nghe nhầm rồi đó."
Triệu Thanh Hà bắt đầu giả ngốc.
Ban nãy, dưới tình thế cấp bách cô đã nói ra chuyện này, bây giờ cô thấy hơi hối hận.
Sợ sẽ mang lại phiền toái cho Vương Bác Thần.
Làm thế thân của Thần chủ, nghe thì vẻ vang đấy, nhưng thực tế lại rất nguy hiểm.
Triệu Thanh Hà không muốn Vương Bác Thần sẽ rơi vào vòng rắc rối chỉ vì chuyện của nhà họ Trần.
Trần Quốc Vinh tức giận: “Ông già rồi nhưng ông không bị điếc."
Sắc mặt Triệu Thanh Hà đầy khó xử.
Trần Ngọc thở dài nói: “Bác Thần là thế thân của Thần chủ thật, nhưng làm thế thân của Thần chủ đâu có dễ. Trước nay thằng bé không hề kể những chuyện nguy hiểm với chúng ta mà chỉ báo bình an thôi, con nó làm thế là vì sợ chúng ta lo lắng. Trừ thế thân của Thần chủ ra, Bác Thần còn là cháu trưởng của nhà họ Vương ở thủ đô. Mấy thân phận này nghe thì oai phong đấy, nhưng thực tế thì, Bác Thần là một đứa con đáng thương..."
Nghe Trần Ngọc nói xong, Trần Quốc Vinh cũng thở dài một hơi: “Không ngờ thằng bé Bác Thần này lại khổ như thế, chẳng trách lúc nào cũng thấy cháu nó âm trầm. Mấy đứa yên tâm, ba sẽ không lợi dụng thân phận của Bác Thần để làm gì đâu, trở thành người một nhà cũng đâu dễ dàng gì."
Ai cũng nghe ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói của Trần Quốc Vinh.
Ông rất đau lòng vì đám người Tưởng Mẫn, tuy giờ đang ra vẻ bình tĩnh nhưng thực tế lại bị đả kích nặng nề.
Đứa con nuôi hơn bốn chục năm nhưng lại không phải con của mình.
Đây gần như là một cú đánh trí mạng cho một ông cụ.
Hơn nữa năm đó Tưởng Mẫn lên nắm quyền đã gián tiếp hại chết người vợ cùng ông ta trải qua bao hoạn nạn, việc này đã khiến trong lòng ông ta thấy hổ thẹn rồi, giờ lại càng khó mà diễn tả bằng lời.
Nhưng giờ đây, Trần Quốc Vinh từng rung trời chuyển đất năm đó đã trở thành một ông cụ già cả.
Ba già rồi.
Lần này ba già thật rồi.
Trần Ngọc bất giác bật khóc.