Theo Trần Quốc Vinh vừa dứt lời, một ông lão gầy gò cũng trạc tuổi Trần Quốc Vinh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Lão Trần, ông quá yếu đuối. Tôi đã bảo ông xử lý từ lâu, ông thiếu quyết đoán, lòng dạ đàn bà, bây giờ mới bị thua thiệt đấy."
Trên mặt lão Ngô lộ ra một nụ cười trêu tức, có thể nhìn ra được quan hệ giữa ông ta và Trần Quốc Vinh thật sự không tệ, bằng không sẽ không thể nói đùa vào lúc này.
"Trần Quốc Vinh, ông đúng là đủ ác độc. Lão cáo già nhà ông cuối cùng đã lòi đuôi cáo ra rồi!"
Tưởng Mẫn nhìn thấy ông già này thì giận dữ cười ngược, không hề cảm thấy mình sai, vẫn cho rằng tất cả đều là lỗi của Trần Quốc Vinh: "Nhìn đi, các người đều nhìn đi. Đây chính là Trần Quốc Vinh chủ nhà họ Trần đấy. Ông ta muốn hãm hại vợ và con gái của mình mới bày ra vụ này. Hôm nay, ông ta cuối cùng đã lộ ra bộ mặt thật rồi! Tôi đã biết mà, ông hận không thể giết chết chúng tôi!"
Hoa Mạnh Trường còn chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy, không nhịn được tức giận nói: "Bản thân bà lòng dạ rắn rết, không biết lễ nghĩa liêm sỉ, muốn hại chết người trong nhà, bây giờ còn đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu người khác? Bà lấy đâu là mặt mũi lớn như vậy chứ?"
Tưởng Mẫn nói với vẻ ác độc: "Vậy thì sao chứ? Tôi chỉ lấy thứ tôi nên được! Tôi thật sự hầu hạ Trần Quốc Vinh nhiều năm, ông ta còn phòng tôi như phòng cướp vậy. Lẽ nào tôi lấy lại thứ thuộc về tôi là sai sao?"
"Đồ đàn bà độc ác, câm miệng!"
Trần Quốc Vinh cuối cùng không thể nhịn được nữa. Ông ta tưởng mình nhẫn nhịn là có thể đổi lấy một gia đình bình yên. Nhưng bây giờ ông ta sai rồi, quá sai rồi.
Ông ta cứ một mực nhường nhịn và khoan dung, không được cảm kích, chỉ có thể đổi lấy được voi đòi tiên!
"Lão Ngô, ra tay đi!"
Trần Quốc Vinh không đành lòng nhìn cảnh tượng thê thảm này, quay mặt đi.
Trần Trạch Khôn móc ra một khẩu súng, cười gằn nói: "Lão già, ông thử bước tới một bước xem? Tôi thật ra muốn xem thử ông có thể đỡ được đạn không!"
"Người trẻ, tầm mắt hạn hẹp."
Trên mặt Lão Ngô vẫn giữ nụ cười giễu cợt. Ông ta đột nhiên lắc người một cái rồi biến mất, chờ tới khi xuất hiện lại thì đã đến trước mặt Trần Trạch Khôn!
"Không thể nào. Ông… ông là người hay quỷ?"
Trần Trạch Khôn thậm chí còn chưa có cơ hội nổ súng, đã bị lão Ngô tát bay.
"Người trẻ, tôi đã nói tầm nhìn của cậu quá hạn hẹp mà. Lão phu đường đường là Võ Tôn, còn sợ khẩu súng nát này của cậu sao?"
Lão Ngô hừng hững nói, nụ cười giễu cợt dường như được in trên mặt, trước sau không hề thay đổi.
"Đây là thủ đoạn của ông sao? Trần Quốc Vinh?"
Tưởng Mẫn nhìn thấy vậy, trái lại bình tĩnh, giống như đã hoàn toàn mất đi lý trí: "Con át chủ bài của ông là một vị Võ Tôn à? Ha ha ha ha..."
Tưởng Mẫn cười, tiếng cười kia the thé giống như bị người ta bóp cổ vậy: "Vậy… các người đều phải chết."
Bà ta nói xong thì vỗ tay một cái.
Một người đàn ông trung niên cường tráng chẳng biết xuất hiện ở cửa từ lúc nào. Trần Quốc Vinh còn chưa kịp phản ứng, đã bị ông ta bóp chặt lấy cổ.
Người đàn ông trung niên này cao khoảng hai mét hai ba, Trần Quốc Vinh bị ông ta nắm trong tay lại chẳng khác nào một con gà con.
Sự xuất hiện của ông ta làm bóng tối lập tức lấp kín trong lòng Triệu Thanh Hà. Người này cho cô một áp lực khó có thể tưởng tượng được.
Sắc mặt lão Ngô dần trở nên nghiêm trọng, nhìn người đàn ông trung niên với vẻ kiêng kỵ.
"Võ tông, đây là một vị Võ tông !"
Hoa Mạnh Trường lo lắng nói. Ông ta không ngờ bà già độc ác Tưởng Mẫn này có thể mời tới một cao thủ như vậy.
Vào lúc tuyệt vọng nhất, Triệu Thanh Hà đứng dậy.
Điều duy nhất cô có thể làm được bây giờ là kéo dài thời gian, chờ Bác Thần về.
"Các người rời đi bây giờ, tôi có thể bảo Bác Thần không truy cứu trách nhiệm của các người, tha cho các người một con đường sống! Các người cũng biết thân phận thật sự của Bác Thần chứ?"
Triệu Thanh Hà hít sâu một hơi, nhấn mạnh từng từ: "Bác Thần… là thế thân của thần chủ!"